Đây cũng là nỗi đau trong lòng Trịnh Bảo Trân?
Vừa kết hôn, mẹ chồng đã chỉ tay năm ngón với bà. Bà không thích làm việc nhà, ở nhà khi còn là con gái cũng không cần phải tự mình làm, vì Phó Uy bà đã cố gắng học làm việc nhà. Nhưng mẹ chồng không phải chỉ trích bà bát rửa không sạch, thì lại trách bà quét nhà không sạch.
Chăn ga giặt nhăn nhúm, quần áo gấp lộn xộn, giày dép không để ngay ngắn. Sáng dậy muộn bị mắng, làm gì cũng không đúng.
Bà chưa từng biết trong một gia đình lại có nhiều quy tắc như vậy, sống vừa mệt mỏi lại vừa không như ý.
Vốn dĩ Phó Uy thường xuyên về nhà, bà còn có cơ hội than thở với ông, sau này ông không hay về nhà nữa, bà thường xuyên có nỗi khổ không biết nói cùng ai.
Về nhà mẹ đẻ, người nhà chỉ nói đều là do bà tự chọn.
Bà thật sự không chịu nổi nữa, lúc này mới dọn ra khỏi nhà. Không ngờ bệnh tình bà cụ nghiêm trọng như vậy, lại phát bệnh nặng.
Nhưng bà cũng đã nhắc nhở, bảo Phó Uy đưa bà cụ đi khám. Bà cụ ngồi ở trong sân nói: "Mẹ không sao, thân thể khỏe mạnh! Cái con Bảo Trân này thích gây chuyện, nó không có việc gì làm suốt ngày đem chuyện ra nói."
Bà cụ lại nói xấu bà một hồi, cuối cùng bệnh viện cũng không đi được.
Trong nhà có ba đứa con, mỗi ngày đều bận rộn liên tục. Hôm đó trời mưa to, bà và dì Trương không yên tâm đi đến nhà cũ xem, không ngờ bà cụ phát bệnh rời khỏi nhân thế.
Phó Uy trách bà, bà biết. Bản thân bà cũng áy náy, nhưng tất cả đều đã thành kết cục đã định.
Phó Uy không nói gì, Trịnh Bảo Trân lớn tiếng hỏi: "Mẹ ông sinh ra ông nuôi ông, đối với ông có ơn. Bà cụ ở đâu cũng soi mói tôi, không vừa mắt tôi, tôi mỗi ngày sống khổ sở như vậy, ông chỉ bảo tôi nhịn, tôi nhịn đến khi nào?"
"Tôi bảo ông đưa bà cụ đi khám bệnh, ông có đi không? Ông dựa vào cái gì mà trách tôi? Nếu như tôi làm sai điều gì, vậy thì chắc chắn là gả cho ông!"
Trịnh Bảo Trân nói ra những lời trong đáy lòng, thanh xuân trôi qua, nhìn lại cuộc sống trước kia chỉ toàn là chuyện lông gà vỏ tỏi. Bởi vì quan hệ với Phó Uy mà đã hao tổn hơn nửa cuộc đời. Bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều, bao gồm cả sự trưởng thành của con cái.
Cái nhà này tan nát, không bình yên như bề ngoài.
"Cả đời này của tôi, cuộc sống đã trải qua hoàn toàn khác với cuộc sống mà tôi muốn. Phó Uy, tôi tin rằng ông cũng hối hận rồi, không bằng chúng ta..."
"Bố mẹ! Hai người lại cãi nhau cái gì?" Phó Nhiễm đột nhiên đi xuống, cắt ngang lời Trịnh Bảo Trân.
Ác mộng thời thơ ấu lại tái hiện trước mắt Phó Nhiễm, anh cả anh hai đều không có ở đây, cô càng thêm bất lực.
Mặt Phó Uy xanh mét, ông lạnh giọng nói: "Mẹ con thích gây chuyện, từ lúc trẻ đã thích gây chuyện, gây chuyện đến tận bây giờ."
Trịnh Bảo Trân: "Đúng, là tôi thích gây chuyện, tôi không nói lý. Ông cái gì cũng đúng, cái nhà này đều là lỗi của tôi."
Dì Trương vội vàng đi tới khuyên can: "Bà đừng nói nữa, ông chủ sức khỏe không tốt."
A Bố Y đột nhiên ôm bụng la lên: "Con đau bụng."
"Mau, mau đến bệnh viện." Sắc mặt Trịnh Bảo Trân thay đổi, vội vàng bảo Phó Nhiễm đi gọi Phó Thiếu Đình.
Mặt A Bố Y trắng bệch, Trịnh Bảo Trân lo lắng đi đi lại lại, dì Trương tùy tiện thu dọn một ít khăn mặt và bình nước.
Rất nhanh Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đến, đưa A Bố Y đi bệnh viện làm một lần kiểm tra.
"Tối nay ở đây quan sát một đêm." Bác sĩ bảo họ làm thủ tục nhập viện.
Chắc là sắp đến ngày sinh rồi.
Tô Tiểu Lạc an ủi: "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Trịnh Bảo Trân gật đầu: "Sinh con đều là đi qua quỷ môn quan một chuyến, Vân Hải đâu? Mau thông báo cho nó trở về, nó làm bố sao có thể không đến?"
"Thiếu Đình đã đi gọi điện thoại rồi an." Tô Tiểu Lạc vội vàng nói.
"Ừ, ừ." Trịnh Bảo Trân sinh con, Phó Uy chưa một lần nào ở bên cạnh, bà hiểu rõ nhất tâm trạng bất lực đó. "A Bố Y không có người thân, chỉ có thể dựa vào Vân Hải, Vân Hải chính là trụ cột tinh thần của con bé."
Phó Uy đứng bên ngoài nghe thấy câu này, nhất thời rơi vào trầm tư.
Trịnh Bảo Trân sinh Vân Hải, ông đang ở nơi khác chấp hành nhiệm vụ, đến lúc bà hết cữ mới trở về.
Trịnh Bảo Trân vừa nhìn thấy ông, lập tức khóc ôm lấy ông. Ông không khỏi cảm thấy buồn cười, nói: "Em khóc cái gì? Chúng ta không phải đều tốt sao?"
Lúc đó ông không hiểu, còn cho rằng là bà làm quá lên mà thôi.
Không phải chỉ là sinh con thôi sao? Có cần phải gọi Vân Hải qua không?
Phó Uy cũng không hiểu lắm.
Khoảng hơn một tiếng sau, Phó Vân Hải vội vàng chạy đến. A Bố Y vừa nhìn thấy Phó Vân Hải, nước mắt liền ào ào rơi xuống, cô ấy nắm lấy tay Phó Vân Hải, run giọng nói: "Vân Hải, em sợ."
"Đừng sợ, anh ở bên cạnh em đây!" Phó Vân Hải an ủi tâm trạng của vợ, thật ra trong lòng cũng vô cùng căng thẳng.
A Bố Y gật đầu: "Thật ra Tiểu Cửu nói sẽ không có chuyện gì, nhưng em chính là không nhịn được sợ hãi, nhưng nhìn thấy anh thì em không sợ nữa."
Trịnh Bảo Trân nhìn thấy một màn này, không biết xúc động điều gì, lén lút trốn sau cánh cửa rơm rớm nước mắt.
Phó Uy nhìn thấy, mày nhíu chặt thành một đoàn. Ông chưa từng trải qua, lúc sinh ba đứa con ông đều không may là đang chấp hành nhiệm vụ, cho nên không hiểu.
Cho đến khi A Bố Y đau đớn kêu lớn, trái tim của ông cũng theo đó mà thắt chặt lại. Ông ngồi ở bên ngoài, cùng chờ đợi còn có những người khác.
"Sinh con thật sự đau như vậy sao?" Một thanh niên trẻ đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Tôi cảm thấy là phụ nữ quá yếu đuối, giống như chúng tôi làm lính, các loại đau đớn đều đã trải qua, không phải chỉ là sinh một đứa con thôi sao?" Phó Uy ở đó nói.
"Đừng nghe ông ta nói bậy." Một bà cô bên cạnh nghe không nổi bèn mắng, "Ông sinh con rồi sao? Ông ở đây mà nói nói nói."
Phó Uy mím môi, không nói gì. Bà cô nói tiếp: "ông bị thương đó là một chuyện, sinh con với cái đó có thể giống nhau sao? Sinh con giống như là đem toàn bộ xương cốt của ông đều tháo ra, sau đó lại lắp ráp lại cho ông, đau lắm!"
"Vợ cháu đúng thật không dễ dàng." Thanh niên trẻ căng thẳng nói.
"Đúng vậy, sau này đối xử với vợ tốt một chút." Bà cô khuyên nhủ.
Phó Uy không nói gì, đem xương cốt tháo ra rồi lắp ráp lại, điều này chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy xương cốt phát đau.
Ông ngồi không yên, đứng dậy đi ra ngoài vừa hay gặp một cô y tá, không khỏi hỏi: "Này, cô gái, tôi hỏi một chút, sinh con có đau không?"
"Bác trai, bác thật biết nói đùa, trên đời này còn có chuyện gì đau hơn sinh con sao?" Cô y tá cảm thấy câu hỏi của ông rất buồn cười. "Vợ bác năm đó sinh con bác không biết sao?"
Phó Uy sững người, ông thật sự không biết, lắc đầu nói: "Ồ, không có gì, cô đi làm việc đi."
Cô y tá bất đắc dĩ lắc đầu. Sinh con không đau, chẳng lẽ là giả vờ sao?
Lại có bao nhiêu người không thể ra khỏi phòng sinh?
Làm phụ nữ thật khó!
Phó Uy đi vào trong nhìn Trịnh Bảo Trân, vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói chuyện với bà. Nhưng dáng vẻ của bà, xem ra không muốn nói chuyện với ông.
Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình đứng ở một bên.
Từ trong phòng sinh truyền ra từng tiếng kêu đau đớn.
Phó Thiếu Đình nắm chặt tay Tô Tiểu Lạc, thấp giọng nói: "Sau này chúng ta sẽ không sinh con."