Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 432

 
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu nhìn đường nét cái cằm căng thẳng vì lo lắng của anh, còn căng thẳng hơn cả cô. Cô lén lút nắm lại tay anh.

Thật ra cô rất muốn có một đứa con, vừa giống mình vừa giống Phó Thiếu Đình. Chứng minh họ đã từng tồn tại, đã từng yêu nhau.

Dù sao họ...

Tô Tiểu Lạc thu lại vẻ mặt, đến gần Phó Thiếu Đình hơn một chút.

Lần sinh nở này kéo dài đến bốn giờ sáng ngày hôm sau. Người bên trong gấp, người bên ngoài chờ đợi còn gấp hơn.

Phó Uy chưa từng nghĩ sinh một đứa con cần thời gian lâu như vậy. Ông nhìn về phía Trịnh Bảo Trân, trong lòng không khỏi nghĩ, năm đó bà sinh con có gian nan như vậy không?

Phó Vân Hải ở bên ngoài gấp đến mức đi đi lại lại, có mấy lần suýt chút nữa xông vào. Bị y tá nhỏ giọng ngăn lại mới không vào được, anh ấy giống như con kiến trên chảo nóng.

Phó Uy nói: "Con đừng đi đi lại lại ở đây, làm bố chóng cả mặt."

"Xin lỗi bố, con không khống chế được." Phó Vân Hải xoa xoa tay, không kiềm chế được mà đi qua đi lại nữa.

"Người ta là bố của đứa bé, bên trong là vợ và con của nó, có thể không gấp sao?" Trịnh Bảo Trân nói móc nói mỉa, "Chẳng lẽ đều giống như ai kia máu lạnh sao?"

Trong lòng Phó Uy cũng gấp, chỉ là không biểu lộ ra ngoài mà thôi. Nhưng lời nói của Trịnh Bảo Trân giống như đang nói ông máu lạnh, ông há miệng, nhưng cuối cùng không phản bác lại.

Rốt cuộc bà là người đã sinh ba đứa con, bản thân mình không làm gì cả.

Cho đến khi tiếng khóc của trẻ sơ sinh truyền đến, y tá đi ra gọi tên Phó Vân Hải, sau đó đưa đứa bé đến tay anh ấy: "Chúc mừng anh, là một bé trai."

Phó Vân Hải ôm đứa bé, trong lòng vô cùng kích động, lại thấy A Bố Y không ra ngoài, vội vàng hỏi: "Vợ tôi đâu?"

"Còn ở bên trong, lát nữa người nhà các người vô thay quần áo cho cô ấy." Cô y tá cười nói.

"Vâng." Phó Vân Hải vội vàng đáp.

Thanh niên trẻ cũng đang đợi vợ sinh, hỏi: "Vợ tôi đâu? Cô ấy vào còn sớm hơn! Sao vẫn chưa ra?"

"Ồ, chắc là cũng sắp rồi, đợi một chú, kiên nhẫn chút." Y tá nói.

"Cảm ơn cô."

Tô Tiểu Lạc giục Phó Thiếu Đình rời đi, thanh niên này mặt mày tối sầm, lần sinh nở này có lẽ là âm dương cách biệt.

Có đôi khi, số mệnh thật sự là một chút cũng không do người.

A Bố Y được đẩy ra, trở về phòng bệnh thường, cả người ủ rũ còn chưa thể ăn uống, Phó Vân Hải nhìn mà đau lòng.

"Để em xem con." A Bố Y nói.

Phó Vân Hải bế đứa bé đến bên cạnh cô: "Chính là thằng nhóc này đã hành hạ em cả ngày, em còn muốn xem nó, nó ngủ rất ngon.

Phó Uy đứng ở bên cạnh hỏi: "Đứa bé này chỉ biết ngủ, có phải là có vấn đề gì không?"

Trịnh Bảo Trân liếc ông một cái: "Trẻ con mới sinh ra không phải là ngủ sao? Chẳng lẽ làm gì?"

Phó Uy bị mắng không nói nên lời, ông quả thật cái gì cũng không hiểu, tự thấy không thú vị đi ra ngoài.

Lúc này thanh niên trẻ ôm đứa bé đi ngang qua, ông thắc mắc hỏi: "Sinh rồi sao? Bé trai hay bé gái?"

Thanh niên trẻ đỏ mắt không để ý đến ông, củi đầu đi lướt qua bên cạnh ông.

Phó Uy lắc đầu: "Thanh niên bây giờ sao lại lạnh lùng như vậy?"

Đúng lúc hai cô y tá nhỏ cũng đi qua, vừa đi vừa bàn tán: "Đáng thương quá, vừa mới sinh ra đã không có mẹ."

"Người đàn ông kia cũng đáng thương, sinh một đứa con vợ cũng không còn."

Hai người đi qua bên cạnh Phó Uy, ông như bị sét đánh, ngồi trên ghế thật lâu không thể hoàn hồn.

Rõ ràng vừa rồi mọi người còn cùng nhau căng thẳng chờ đợi, chờ đợi sự ra đời của những đứa bé.

Thì ra sinh con, thật sự là đi qua quỷ môn quan một vòng. Trước kia ông vẫn luôn cảm thấy là phụ nữ yếu đuối, giờ phút này nghe được tin tức này đều ngây ngẩn cả người.

Trịnh Bảo Trân cùng dì Trương đi ra, nói nói cười cười chuẩn bị rời đi.

Phó Uy hỏi: "Hai người đi đâu?"

"A Bố Y bây giờ còn không thể ăn uống, tôi và dì Trương đi chợ mua một con gà hầm lên, cho con bé bồi bổ thật tốt." Trong lòng Trịnh Bảo Trân vui vẻ, liền nói với Phó Uy nhiều thêm mấy câu.

"Tôi, tôi cũng đi." Phó Uy nói.

"Ông đi làm gì? Cũng không giúp được gì!" Vẻ mặt Trịnh Bảo Trân ghét bỏ nói.

Phó Uy đứng ở đó, nhìn hai người họ dần dần đi xa, trong lòng không biết là tư vị gì, dường như có thứ gì đó đang lên men, hóa thành từng sợi từng sợi áy náy.

Phó Uy đi vào trong phòng bệnh, nhìn mọi người vui vẻ hòa thuận, trong lòng vừa vui mừng lại có chút tiếc nuối.

"Bố, bố sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?" Phó Nhiễm hỏi.

"Vừa rồi, vừa rồi người cùng A Bố Y sinh con đã mất rồi." Phó Uy nói.

Mọi người nhất thời im lặng, không biết nói gì.

Phó Vân Hải nắm lấy tay A Bố Y: "Em nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa tỉnh lại, mẹ sẽ đưa đồ ăn tới."

"Vâng." A Bố Y nằm xuống.

"Tiểu Cửu, ở đây không có việc gì, em cũng đã thức cả đêm, về nghỉ ngơi trước đi!" Phó Nhiễm nói.

"Được, em về trước." Tô Tiểu Lạc cũng không chối từ.

"Anh đưa em." Phó Thiếu Đình đi theo ra cửa.

"Bố, bố cũng về đi! Ở đây bố ở lại cũng không tiện." Phó Nhiễm thấy Phó Uy bất động đứng đó, cũng lên tiếng mời ông về.

Phó Uy sau khi hiểu ra, chỉ nói: "Vân Hải, vậy con chăm sóc tốt cho A Bố Y, bố về trước."

Phó Uy đi rồi, Phó Nhiễm không khỏi hỏi: "Anh cả, anh có cảm thấy bố là lạ không?"

"Có một chút, có thể là hôm qua bố mệt mỏi!" Phó Vân Hải nói.

Hai người đều không để trong lòng, tối qua đều mệt mỏi, nằm nghiêng ở trên ghế một lúc cũng ngủ thiếp đi.

Phó Uy đi xuống dưới, đã không thấy bóng dáng Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc đâu. Trong lòng ông không bình tĩnh, cũng không muốn về nhà. Cuối cùng kéo một cô y tá lại, hỏi thăm phụ nữ sau sinh nên ăn chút gì.

Ông đi một chuyến đến chợ, nghĩ muốn mua một ít thứ. Nhưng những thức ăn này đều phải cần dùng đến phiếu.

Đang lúc ông buồn bực thì gặp phải Trịnh Bảo Trân và dì Trương. Họ xách theo một ít gà và cá, còn tranh được hai cái móng giò.

Trịnh Bảo Trân nhìn thấy ông đứng ở đó, thắc mắc hỏi: "Ông ở đây làm gì?"

Phó Uy nói: "A Bố Y sinh con không dễ dàng, tôi nghĩ mua chút đồ cho con bé bồi bổ."

Đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Trân nghe thấy Phó Uy nói sinh con không dễ dàng.

Mặt trời thật sự mọc từ phía Tây rồi.

"Đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy chúng tôi xách nhiều đồ như vậy sao?"

"Ồ, đúng, tôi đến xách, tôi đến xách." Phó Uy vội vàng nhận lấy một phần đồ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện. "Vừa rồi tôi hỏi y tá rồi, những thứ cần ăn."

"Tôi sinh ba đứa con, tôi không biết hơn ông sao?" Trịnh Bảo Trân không khách khí mắng.

Điều hiếm có là Phó Uy cũng không phản bác, cứ ở đó yên lặng lắng nghe.

Trịnh Bảo Trân phổ cập cho ông một chút những thứ cần ăn, phải chăm sóc như thế nào. Cũng không biết ông có nghe hiểu không, chỉ là một mực gật đầu.

Dì Trương đi theo phía sau, nhìn thấy Trịnh Bảo Trân giống như đang dạy dỗ trẻ con. Đây có lẽ là lần nói chuyện nhiều nhất trong những năm họ kết hôn.

Chỉ là nói chuyện đơn giản, không có cãi vã.

Dì Trương tuổi đã cao, có đôi khi thật sự lo lắng mình đi rồi, Trịnh Bảo Trân một mình sẽ sống khó khăn. Bà ấy sau này nếu có thể sống vui vẻ như vậy, bà cũng yên tâm rồi.

Bình Luận (0)
Comment