Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 433

 
Phó Thiếu Đình lái xe về nhà họ Tô, mới phát hiện Tô Tiểu Lạc đã ngủ rồi. Ánh nắng ban mai chiếu rọi trên khuôn mặt cô, anh cởi áo khoác của mình xuống đắp lên người cô, cũng tựa vào bên cạnh nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Tiểu Lạc mới tỉnh lại. Cô vươn vai một cái, mới phát hiện mình đã ngủ quên trên xe.

Cô quay đầu nhìn sang, Phó Thiếu Đình cũng đã ngủ, trên người mình còn đắp một chiếc áo khoác của anh. Phó Thiếu Đình lúc ngủ thật đẹp trai, Tô Tiểu Lạc dùng tay nhẹ nhàng phác họa đường nét của anh.

Phó Thiếu Đình mở mắt ra, hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Đã hai giờ rồi." Tô Tiểu Lạc liếc nhìn thời gian, đã là hai giờ chiều.

"Đói bụng không?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Có một chút." Tô Tiểu Lạc gật đầu, buổi sáng cũng không kịp ăn gì, không đói bụng mới là lạ.

Lúc này đã qua giờ cơm của gia đình, Phó Thiếu Đình dứt khoát đưa Tô Tiểu Lạc về nhà mình.

Dì Trương còn để lại một ít nước dùng gà trong nồi, Phó Thiếu Đình nấu một ít mì, nêm nếm gia vị, múc một ít nước dùng gà và thịt gà.

Hai người ăn tạm một chút.

Tô Tiểu Lạc vẫn còn hơi buồn ngủ, Phó Thiếu Đình bảo cô lên trên lầu ngủ, bản thân dọn dẹp nhà bếp một chút.

Tô Tiểu Lạc lên lầu, cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn của Phó Thiếu Đình. Trong chăn có mùi xà phòng nhàn nhạt, chắc là ga trải giường mới thay không lâu, trên đó có mùi hương của ánh nắng mặt trời.

Cô nằm trên giường, giống như một con mèo lười biếng.

Phó Thiếu Đình đi lên, liền nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô. Tô Tiểu Lạc ngáp một cái, vẫy tay với anh: "Mau đến đây ngủ cùng em một lát."

Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô một cái, lắc đầu: "Thôi, em ngủ đi."

"Không muốn, em muốn anh ngủ cùng em." Tô Tiểu Lạc ngang bướng nói, dù sao hai người cũng đã là vợ chồng trên giấy tờ rồi.

Phó Thiếu Đình hết cách với cô, cởi giày lên giường, anh nằm nghiêng tay đặt lên eo cô.

Tô Tiểu Lạc thuận thế vòng tay qua eo anh, dựa vào trong lòng anh, cảm giác vô cùng an toàn.

"Phó Thiếu Đình, em cảm thấy chúng ta vẫn là phải sinh một đứa con, anh thích con trai hay con gái?" Tô Tiểu Lạc nhỏ giọng nói.

"Đều thích." Phó Thiếu Đình trầm giọng nói.

"Bảo anh nói thích cái nào." Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên, không hài lòng với câu trả lời của anh.

"Thích em." Phó Thiếu Đình cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Tô Tiểu Lạc rất hài lòng với câu trả lời này của anh, cô ôm lấy cổ Phó Thiếu Đình, phát ra tiếng kêu giống như mèo con.

Hơi thở của Phó Thiếu Đình dần dần trở nên hỗn loạn, ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo Tô Tiểu Lạc, nụ hôn của anh càng lúc càng mãnh liệt.

Nhiệt độ dường như đang tăng lên, nụ hôn dần sâu hơn, rơi trên mặt cô, trên cổ cô.

Tô Tiểu Lạc còn không biết nguy hiểm đang đến, khẽ cười đưa tay luồn vào trong tóc anh, làm nũng nói: "Râu của anh hơi đâm người."

Phó Thiếu Đình lật người đè lên, Tô Tiểu Lạc ngơ ngác nhìn anh, tim đột nhiên đập loạn xạ. Nụ hôn ập đến, bàn tay to lớn lướt trên người cô giống như đang chơi đàn piano.

Tô Tiểu Lạc tựa như đang ở trong sóng biển, không tìm thấy phương hướng, chỉ có thể tùy theo gió mà lay động.

*****

Năm giờ chiều, đi Trương về nhà làm cơm. Tô Tiểu Lạc từ trong phòng Phó Thiếu Đình đi ra, dưới ánh mắt của dì Trương sắc mặt hơi đỏ lên.

Dì Trương cười hỏi : "Nghỉ ngơi tốt rồi sao?"

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Tối nay cháu đi trông chị Bố Y."

"Cháu mệt rồi, bên đó có Vân Hải và Phó Nhiễm, muộn nhất là ngày kia là có thể xuất viện về nhà rồi." Dì Trương cười rất mờ ám.

Mặt Tô Tiểu Lạc đỏ lên, biết dì Trương đã hiểu lầm. Nhớ lại những hành động của Phó Thiếu Đình vừa rồi, hai chân cô không khỏi mềm nhũn.

"Dì hiểu lầm rồi ạ."

"Dì hiểu, dì đều hiểu, cháu đi ra ghế sofa bên kia nghỉ ngơi. Dì làm cơm xong, cháu lại ăn một chút." Dì Trương cười đuổi người.

Tô Tiểu Lạc cắn môi dưới, đi ra ngoài phòng khách.

Phó Thiếu Đình đi xuống lầu, thân mật ôm lấy cô, hỏi: "Sao lại không vui?"

Tô Tiểu Lạc đẩy anh ra, nói: "Dì Trương còn tưởng rằng, còn tưởng rằng chúng ta..."

Phó Thiếu Đình hơi cong khóe miệng: "Chúng ta là vợ chồng hợp pháp."

Tô Tiểu Lạc liếc anh một cái, là vợ chồng hợp pháp, nhưng...

Phó Thiếu Đình ghé sát vào tai cô thấp giọng nói: "Sao, không trở thành vợ chồng thật sự, rất thất vọng sao?"

"Phó Thiếu Đình!" Tô Tiểu Lạc càng đỏ mặt hơn, "Chẳng trách sư phụ em nói, người dưới núi đều là người xấu."

Phó Thiếu Đình "Ừ" một tiếng, giọng nói trầm thấp từ tính khiến tai Tô Tiểu Lạc vừa tê vừa ngứa: "Chỉ xấu với em có được không?"

Tô Tiểu Lạc đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh, quả thật là hết cách với anh.

"Anh không được như vậy nữa." Tô Tiểu Lạc tức giận nói.

"Được rồi! Anh cố gắng, nhưng không đảm bảo." Phó Thiếu Đình thu tay lại, hôn lên mặt cô một cái.

Anh cũng không biết là quá đánh giá cao khả năng tự chủ của mình, hay là đánh giá thấp sức hấp dẫn của cô nhóc đối với mình. Anh đang suy nghĩ có nên tổ chức hôn lễ sớm hơn không.

Có lẽ, ảnh ở tiệm chụp ảnh còn có thể giục thêm một chút.

Căn nhà đó có lẽ không cần sửa sang tốt như vậy, có một chiếc giường là được.

Tô Tiểu Lạc không biết anh đang nghĩ gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Như vậy bị người khác nhìn thấy không tốt, không chừng dì Trương còn đang cười nhạo em đấy!"

Phó Thiếu Đình đảm bảo: "Lần sau nhất định không để người khác nhìn thấy."

Tô Tiểu Lạc phát hiện mình là đàn gảy tai trâu, khuôn mặt hồng hào của cô giống như quả táo nhỏ.

Phó Thiếu Đình buông tay ra, dự định không trêu chọc cô nữa. Trêu chọc cô, người khó chịu ngược lại là mình.

Buổi tối ăn cơm xong, Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình vẫn là quyết định đi thay ca. Trình Nhã và Vương Thiến dẫn theo Tử Thành và Dĩ An cùng đi thăm bệnh.

Tử Thành nhìn đứa bé đang ngủ say, hỏi: "Đây là em gái sao?"

"Không phải, đây là em trai." A Bố Y cười nói.

"Vậy em ấy tên là gì ạ?" Tử Thành hỏi.

"Vẫn chưa kịp đặt tên." A Bố Y vẫn chưa có cơ hội gặp mặt Phó Vân Hải, cho nên vẫn chưa quyết định được tên.

"Mẹ cháu biết đặt tên, tên của Tiểu Dĩ An chính là mẹ cháu đặt." Tử Thành tự hào nói.

"Tiếc là mẹ cháu không có ở đây."

"Mẹ cháu không có ở đây, cháu có ở đây!" Tử Thành vỗ ngực nói, "Cháu đặt tên cho em ấy."

"Cháu nói nghe thử xem." A Bố Y dịu dàng cười.

"Gọi là Tử Ngộ thì thế nào ạ?" Tử Thành hỏi.

"Tử Ngộ? Phó Tử Ngộ?" A Bố Y hỏi, "Cái này có ý nghĩa gì không?"

"Sự gặp gỡ giữa người với người đều là một mối duyên phận. Em bé trở thành con của cô chú, gặp gỡ cô chú, cho nên gọi là Tử Ngộ." Tử Thành cười nói.

"Tử Thành mới sáu tuổi đã có tài như vậy sao? Xem ra là kế thừa tài văn chương của nhà Nghiêm Chỉ rồi! Tử Ngộ, Vân Hải, con của chúng ta gọi là Tử Ngộ thế nào?" A Bố Y vui vẻ hỏi.

Bản thân cô rất hài lòng với cái tên này, biển người mênh mông mà cô có thể gặp được Vân Hải, yêu nhau và ở bên nhau.

Tử Ngộ.

Phó Vân Hải gật đầu: "Tên này không tồi, nhóc con này tương lai tiền đồ vô lượng!"

Tử Thành kiêu ngạo nói: "Đó là đương nhiên rồi."

"Vậy cháu phải học hành chăm chỉ, tương lai trở thành một giáo sư lớn. Sau này đợi Tử Ngộ lớn lên, nói cho em ấy biết tên là do cháu đặt, em ấy chắc chắn sẽ rất sùng bái cháu." A Bố Y cười nói.

Tử Thành nhíu mày suy tư: "Nhưng cháu sau này muốn làm một đạo sĩ! Tuy nhiên cô nhỏ của cháu nói, tu hành ở người, không ở thân phận. Làm một giáo sư lớn cũng không phải là không được!"

Mọi người nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cậu bé, không khỏi đều bật cười. Sự gặp gỡ giữa người với người, chẳng phải là duyên phận hay sao.

Bình Luận (0)
Comment