Trình Nhã đi cùng Ngô Liên đến nhà họ Ôn. Quan hệ giữa hai nhà vốn rất tốt, hai đứa trẻ trước đây cũng vậy. Nếu vì chuyện này mà khiến hai bên mất vui, thật sự không đáng.
Mẹ Ôn đang ở nhà. Thấy Trình Nhã đến, bà ấy khách sáo nói:
“Trời mưa to thế này, sao bà còn đến?”
“Tôi nghe nói Đình Đình tâm trạng không tốt nên qua xem sao.” Trình Nhã đáp.
Mẹ Ôn tuy không phải mẹ ruột của Ôn Đình, nhưng cũng một tay nuôi nấng cô ấy từ nhỏ, tình cảm không khác gì mẹ con ruột thịt. Nhìn thấy Ôn Đình như thế này, bà ấy đau lòng hơn ai hết.
“Hôm qua con bé cầm dao rạch tay mình, chảy chút máu. May mà Tiểu Liên phát hiện kịp thời, nếu không thì chẳng biết sẽ ra sao.” Mẹ Ôn thở dài.
Bảo là không hận thì không đúng. Con gái mình bị tổn thương đến mức này, làm mẹ sao có thể không đau lòng? Nhưng là người từng trải, bà hiểu rằng tình cảm không thể miễn cưỡng.
Tô Bình từng xem Ôn Đình như báu vật, nhưng bây giờ không thích nữa rồi. Dù vậy, cũng không thể ép người ta bằng dao mà bắt họ yêu mình được!
“Đứa trẻ Tô Bình này đúng là không biết nặng nhẹ, đợi nó về tôi và bố nó sẽ dạy bảo nó một trận.” Trình Nhã nghe vậy, trong lòng cũng rất buồn. “Bây giờ Đình Đình thế nào rồi?”
“Con bé đang nằm trong phòng. Tôi thỉnh thoảng vào xem nhưng không dám quấy rầy nhiều.”
Ngô Liên nói: “Để cháu lên với cô ấy.”
“Đi đi! Mấy đứa cùng trang lứa dễ nói chuyện hơn. Dạo này làm phiền cháu rồi, Tiểu Liên.” Mẹ Ôn cảm kích.
“Đừng lo lắng quá, mẹ nuôi.” Ngô Liên rất biết ơn vì nhà họ Ôn đã cưu mang mình, tuy không quá thân thiết với mẹ Ôn nhưng vẫn coi bà ấy như người nhà.
Trình Nhã nói: “Tôi cũng lên xem thử.”
Mẹ Ôn không tiện từ chối, đành để Trình Nhã đi cùng.
Vừa thấy Trình Nhã, Ôn Đình lập tức sụp đổ, nắm lấy tay Trình Nhã khóc lóc nói:
“Dì Trình, cháu biết sai rồi. Cháu biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái. Cháu đã xin lỗi rồi, tại sao Tô Bình vẫn không chịu để ý đến cháu? Dì Trình, cháu thật sự biết sai rồi mà!”
Những tiếng nức nở không ngừng cho thấy Ôn Đình thực sự đau lòng.
Ban đầu cô lấy hết dũng khí đi tìm Tô Bình, trong lòng nghĩ rằng dù anh có nói những lời khó nghe đến đâu, dù có mắng cô, cô cũng không rời đi. Nhưng Tô Bình chỉ lạnh lùng nhìn cô, thậm chí không nói một lời rồi bỏ đi.
Ôn Đình và Tô Bình lớn lên bên nhau, cô hiểu rõ tính cách của anh. Nếu Tô Bình thích một thứ gì đó, anh sẽ nâng niu mỗi ngày. Nhưng nếu ghét một thứ, anh sẽ không thèm nhìn lấy một lần.
Lần đầu tiên, Ôn Đình cảm nhận được tuyệt vọng. Trước đây Tô Bình là mặt trời của cô, từng ấm áp bao nhiêu thì giờ đây lại lạnh lẽo bấy nhiêu.
“Đừng buồn, chờ nó về dì nhất định sẽ dạy dỗ nó một trận!” Trình Nhã thấy Ôn Đình như vậy cũng không khỏi xót xa.
“Đừng, dì Trình, cháu không muốn dì mắng anh ấy. Cháu chỉ muốn anh ấy quay về bên cháu thôi. Dì Trình, cháu phải làm sao đây?” Ôn Đình khóc như mưa.
Trình Nhã ôm lấy Ôn Đình an ủi: “Đừng vội, đừng vội. Đợi Tô Bình về, dì sẽ nói chuyện với nó, được không?”
Ôn Đình vừa khóc vừa gật đầu.
Mẹ Ôn đứng ở cửa lặng lẽ lau nước mắt.
Sau khi an ủi Ôn Đình, Trình Nhã dặn Ngô Liên ở lại bên cô ấy rồi ra ngoài.
Mẹ Ôn thở dài: “Đình Đình nhà tôi thay đổi nhiều lắm, trước đây hoạt bát bao nhiêu giờ chẳng còn tí tính khí nào nữa. Nhìn mà đau lòng.”
Bố mẹ lúc nào cũng coi con gái như công chúa nhỏ, giờ công chúa kiêu hãnh ấy lại ủ rũ cả ngày, ai mà không xót?
“Thích thì nâng niu như bảo vật, không thích nữa thì lạnh nhạt vứt bỏ. Trình Nhã, chúng ta đều làm bố mẹ, dù Đình Đình có sai đến đâu, chuyện cũng đã qua rồi.” Trong lòng mẹ Ôn đầy bất mãn với Tô Bình.
Nhưng chẳng thể làm gì, vì Ôn Đình vẫn một lòng hướng về cậu ta. Dù đã giới thiệu không ít chàng trai tài giỏi, con bé đều không để mắt đến ai, chỉ nhớ mãi Tô Bình. Mẹ Ôn cũng bất lực.
Trình Nhã thở dài: “Bọn trẻ bây giờ thật là quá trẻ con. Tôi sẽ nói chuyện với Tô Bình, xem rốt cuộc nó nghĩ gì.”
Trình Nhã rời khỏi nhà họ Ôn, vừa đi vừa suy nghĩ. Bà vừa đến trước cửa nhà thì thấy một người ngồi xổm trước cửa nhà dưới cơn mưa tầm tã. Nhìn kỹ lại, bà vội vàng chạy đến che ô cho người đó.
“Lệ Lệ, sao cháu lại ngồi đây?”
Tống Lệ Lệ ngẩng đầu lên, mặt đầy vết bầm tím, khóc nức nở nói: “Mã Quốc Long đánh cháu!”
“Vào nhà mau, đừng để bị lạnh!” Trình Nhã vội kéo cô ấy vào trong.
“Nghiêm Chỉ, lấy cho Lệ Lệ bộ quần áo thay, đừng để con bé cảm lạnh.” Trình Nhã dặn dò.
Tống Lệ Lệ lần này bị đánh không nhẹ, trên trán còn rách da.
Tô Tiểu Lạc đẩy cửa bước vào, hỏi: “Mẹ, mẹ qua nhà họ Ôn thế nào rồi?”
“Ôn Đình chỉ biết khóc, đợi Tô Bình về mẹ phải nói chuyện với nó.” Trình Nhã trả lời. “Còn chị họ con vừa ngồi ở cửa nhà mình, lại bị đánh rồi.”
Tô Tiểu Lạc chỉ “ồ” một tiếng. Vợ chồng Tống Lệ Lệ vốn chẳng hòa thuận, chuyện đánh nhau không có gì lạ.
Nghiêm Chỉ đưa Tống Lệ Lệ xuống thay quần áo. Trình Nhã lấy hộp thuốc, giúp cô ấy bôi thuốc lên vết thương.
“Sao lần này bị đánh nặng vậy?” Trình Nhã không khỏi hỏi.
“Không phải lần đầu tiên ạ.” Tống Lệ Lệ ôm mặt, ánh mắt không hề có chút đau buồn, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhưng cháu cũng đánh lại. Cháu cào nát mặt anh ta rồi.”
“Vì chuyện gì lại đánh nhau?”
“Chỉ là mấy chuyện lặt vặt thôi. Anh ta chẳng làm gì trong nhà, mọi thứ đều bắt cháu làm.” Tống Lệ Lệ siết chặt nắm tay.
Mã Quốc Long coi cô như người giúp việc, hễ không vừa ý lại nhắc đến số tiền sính lễ đã bỏ ra.
Lần trước cô trốn về nhà mẹ đẻ, nhưng mẹ cô chỉ khuyên: “Có con rồi thì sẽ tốt thôi,” kiên quyết không cho cô ly hôn.
Tống Lệ Lệ từng xin mẹ cô tiền sính lễ để ly hôn, nhưng mẹ cô không cho, còn bảo nếu cô ly hôn thì đừng bao giờ quay về nữa. Lúc đó cô mới hiểu, lời mẹ nói vì muốn tốt cho cô thật nực cười.
Từ đó cô không còn nhẫn nhịn nữa. Lần này Mã Quốc Long đè cô xuống đất đánh, còn bóp cổ cô. Cô liền đập vỡ chai thủy tinh, bổ thẳng vào đầu anh ta rồi chạy ra ngoài.
Nhưng chạy rồi mới nhận ra, chẳng có nơi nào để đi. Về nhà mẹ đẻ chỉ bị bắt nhẫn nhịn, bị đổ lỗi. Đến chỗ dì Trình, cô sợ không được đón nhận, nên cứ ngồi chờ trước cửa.
Trình Nhã thở dài: “cháu ngốc quá!”
Tống Lệ Lệ cười cay đắng: “Thì ra con gái như cháu, sau khi lấy chồng rồi sẽ chẳng còn nhà nữa.”
Trình Nhã cũng từng trải qua chuyện như vậy, không biết nên khuyên cháu gái thế nào.
Tống Lệ Lệ nói: "Dì hai, dì không cần phải thương cảm cho cháu, dì nên vui mừng cho cháu đi. Mã Quốc Long không dễ bắt nạt cháu đâu. Nếu cháu nóng giận, cháu sẽ uống thuốc trừ sâu ở nhà anh ta, khiến anh ta mất hết tất cả!"
"Dù sao thì mạng sống của cháu cũng rẻ mạt!"