"Con người không có sang hèn, cháu coi trọng bản thân thì cháu cao quý. Cháu coi thường bản thân thì cháu thấp hèn." Trình Nhã không đồng tình với lời của cháu gái.
Lời của Tống Lệ Lệ quả thực gây sốc, bà nói: "Uống thuốc trừ sâu thì giải quyết được việc gì, qua ngày hôm sau nó lại cưới người khác, cháu chẳng làm gì được."
"Đúng vậy, cháu chết cũng phải kéo nhà họ Mã chết theo." Tư tưởng của Tống Lệ Lệ sau bao ngày chịu đả kích đã sớm vặn vẹo. Cô chỉ nghĩ sống sao cho thoải mái thì sống.
"Con bé ngốc này, đừng có mà làm chuyện dại dột! Nếu cháu có chuyện gì thì biết làm sao đây." Trình Nhã lo lắng nói.
"Có quan hệ gì chứ? Dù sao cũng chẳng có ai quan tâm cháu." Tống Lệ Lệ đã thất vọng với những người xung quanh.
Ngay cả mẹ ruột còn đối xử với cô như vậy, còn có thể trông mong ai đối tốt với cô đây?
"Thằng khốn đó dám động tay động chân với cháu, mẹ cháu không quản, chúng tôi quản giúp cháu." Tô Vệ Quân ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ, "Đợi lát nữa Tô Hòa về, tìm mấy người đến nhà Mã Quốc Long xử lý nó một trận."
"Chuyện này..." Tống Lệ Lệ không ngờ dượng lại chịu ra mặt giúp mình.
Mẹ nói ông ngoại bị bệnh không chịu được kích động, không cho cô so đo chuyện này, càng không cho phép nhắc đến ly hôn.
"Không hay lắm đâu dượng à!" Tống Lệ Lệ biết dượng có ý tốt, nhưng đánh nhau dù sao cũng không phải chuyện tốt, cô cũng sợ vì vậy mà ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
"Dượng của cháu đã nói rồi thì đừng sợ." Trình Nhã an ủi, bà cảm kích nhìn Tô Vệ Quân một cái. Chuyện này nếu không phải Tô Vệ Quân lên tiếng, bà cũng không dám tự ý quyết định.
Nghiêm Chỉ nói: "Loại người này đáng ghét nhất, con cũng đi, chụp cho anh ta một tấm ảnh. Sau này anh ta dám động tay, con sẽ cho lên báo, xem sau này anh ta còn dám nữa không."
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Tống Lệ Lệ xúc động không nói nên lời.
Đợi Tô Hòa đến nghe chuyện này, lập tức nổi giận, quát lớn: "Cái thứ gì, còn dám đánh người, đi, con gọi Tử Dương cùng đi xem. Không được, con đi gọi đội vận tải, phải dạy dỗ anh ta một trận."
Tô Hòa đi gọi Trần Tử Dương, tiện thể dẫn theo đội vận tải, một đám người lái xe tải hùng hổ bao vây nhà Mã Quốc Long.
Nhà tập thể, một đám người đến nên gây ra chấn động lớn, còn tưởng là xảy ra chuyện gì khiến mọi người xúm lại xem. Suýt chút nữa có người đã đi báo cảnh sát.
Tô Hòa dẫn người lên lầu, dùng sức gõ cửa nhà Mã Quốc Long.
Mẹ Mã đang ở nhà cắn hạt dưa, tưởng là Tống Lệ Lệ về, không khỏi "phi" một tiếng: "Đúng là đồ không có cốt khí, có giỏi thì đừng có về."
Bà ta ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài bảy tám người đàn ông, giật mình hoảng sợ hỏi: "Các người là ai?"
"Đây là nhà Mã Quốc Long?" Tô Hòa hỏi.
"Phải, không phải." Mẹ Mã nào còn dám thừa nhận.
"Mẹ, ai tới thế? Có phải Tống Lệ Lệ con tiện nhân kia không, nó còn dám về?" Mã Quốc Long từ trong phòng ngủ đi ra.
Tô Hòa muốn đi vào, mẹ Mã cản lại: "Này, các người sao lại xông vào nhà dân?"
Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc qua đó cản bà ta lại, Tống Lệ Lệ đi theo vào trong, cô ấy nói: "Người là tôi gọi đến, các người không phải là ỷ nhà tôi không có ai sao?"
Mã Quốc Long thấy Tô Hòa hung hãn đi tới, cho dù anh ta là một cán bộ có chút hiểu biết, nhìn thấy tình thế này cũng sợ hãi. Anh ta nói: "Này, anh em, tất cả chỉ là hiểu lầm."
"Ai là anh em với anh?" Tô Hòa nhíu mày nhìn anh ta: "Nghe nói anh đánh chị họ tôi."
"Cô ta cũng đánh tôi, cậu xem mặt tôi bị cô ta cào này." Mã Quốc Long chỉ vào mặt mình, "Đầu cũng bị đánh một cái."
"Anh bóp cổ chị ấy đến mức không thở được, còn không cho chị ấy đánh trả sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát!" Mẹ Mã sợ con trai chịu thiệt vội la lên.
"Báo đi! Chúng tôi cũng muốn tố cáo anh ta có ý định giết người! Nhanh lên, gọi công an đến." Tô Hòa nói.
Mã Quốc Long hoảng hốt, vội nói: "Lệ Lệ, đây đều là chuyện nhà của chúng ta, sao lại gọi nhiều người đến như vậy. Có chuyện gì chúng ta hai người nói chuyện không được sao?"
Tống Lệ Lệ có nhiều người chống lưng như vậy, căn bản không sợ: "Có gì hay mà nói, lúc đó anh bóp cổ tôi, hận không thể khiến tôi chết."
"Nếu không phải cô nói năng khó nghe, con trai tôi tính tình tốt như vậy sao lại đánh cô?" Mẹ Mã thay Mã Quốc Long lên tiếng, trong lòng bà ta con trai đã dùng sính lễ cao cưới Tống Lệ Lệ về, cô ta phải chịu đánh chịu mắng.
Tô Hòa nói: "Đừng lằng nhằng nữa, không phải báo cảnh sát sao? Chúng tôi cũng báo, báo anh ta mưu sát."
"Này! Sao càng nói càng nghiêm trọng vậy." Mã Quốc Long có chút sợ hãi, anh ta đi đến trước mặt Tống Lệ Lệ muốn nắm tay cô ấy.
Tống Lệ Lệ hất tay anh ta ra, ghét bỏ la lên: "Anh đừng chạm vào tôi!"
"Tống Lệ Lệ, cô nói xem tôi có phải đã bỏ tiền cưới cô về không?" Mã Quốc Long cũng không ngại mất mặt, "Cô không phải xử nữ, mẹ cô lừa tôi!"
"Ai lừa anh, anh tìm người đó đi!" Tống Lệ Lệ hừ một tiếng, "Lúc đầu anh cũng đâu có nói anh đã ly hôn! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai."
Thực tế Mã Quốc Long không chỉ đã ly hôn, vợ trước của anh ta còn để lại một đứa con gái, con gái vẫn luôn được nuôi ở nhà bà nội anh ta. Mục đích là để lừa một người vợ về làm trâu làm ngựa cho bọn họ.
Mấy ngày nay Tống Lệ Lệ cũng đã hiểu ra, cô đây là bị lừa hôn.
"Có chuyện này không?" Nghiêm Chỉ vừa hỏi vừa chụp ảnh.
"Này, cô chụp ảnh cái gì?" Mã Quốc Long ở đơn vị cũng là người có máu mặt, sợ gây ra tin tức không hay.
Nghiêm Chỉ: "Tôi là phóng viên, cũng là chị dâu họ của Tống Lệ Lệ. Anh mà dám đối xử tệ với cô ấy, tôi có cách khiến anh thân bại danh liệt!"
Mã Quốc Long kinh ngạc đến ngây người, vốn dĩ anh ta là coi trọng Tống Lệ Lệ trẻ trung xinh đẹp. Người nhà họ Tống cũng chỉ nhận tiền, cũng không nghe nói có nhiều người thân như vậy!
Anh ta cười làm lành nói: "Không phải, tôi cũng không làm chuyện gì trái lương tâm cả! Vợ chồng cãi nhau ầm ĩ không phải chuyện bình thường sao? Đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, Lệ Lệ cô đừng có nói bậy!"
Tống Lệ Lệ nhìn anh ta: "Ai cãi nhau với anh, là anh đánh tôi, hôm nay còn muốn đánh đến chết, tôi nói sai sao?"
Mã Quốc Long: "Đừng có được voi đòi tiên! Đồ đàn bà thối!"
Anh ta hạ giọng uy hiếp Tống Lệ Lệ, nhưng lời này vẫn bị Tô Hòa nghe thấy. Tô Hòa xông lên đạp một cước, mắng: "Cái thứ gì, trước mặt chúng tôi mà còn dám hung hăng như vậy?"
Tô Hòa vừa ra tay, Trần Tử Dương cũng động thủ.
"Giết người rồi! Đánh chết người rồi!" Mẹ Mã sợ hãi kêu to.
Tô Tiểu Lạc và Nghiêm Chỉ kéo bà ta lại, không cho bà ta ra ngoài. Tô Tiểu Lạc dán cho bà ta một lá bùa, giọng nói lập tức biến mất.
Mã Quốc Long bị đánh cho một trận, kêu gào thảm thiết, làm sao là đối thủ của đám người Tô Hòa!
"Còn dám đánh chị họ tôi không?" Tô Hòa túm lấy cổ áo anh ta, hung dữ hỏi.