Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 444

 
"Con trai tôi ơi! Đúng là tạo nghiệp mà!" Mẹ Mã tức đến phát khóc.

Tống Lệ Lệ nghiến răng nghiến lợi mắng: "Lúc tôi bị đè ra đánh, kêu rách cả họng, cũng không thấy bà ra ngăn cản. Bây giờ con trai bà bị đánh, bà lại mắt không mờ tai không điếc."

Mẹ Mã tức giận: "Mày gả vào nhà chúng tao, ăn của chúng tao, dùng của chúng tao, còn tìm người đến đánh con trai tao! Đúng là lòng dạ độc ác, tạo nghiệp mà!"

Mẹ Mã tức đến nỗi ngồi phịch xuống đất, khóc lóc om sòm.

Hàng xóm xung quanh nào dám can dự vào chuyện này, chẳng mấy chốc nhân viên của tổ dân phố đã đến hòa giải.

Biết được là hai vợ chồng đánh nhau, liền khuyên nhủ: "Vợ chồng nào mà không có lúc cãi vã, có chuyện gì thì nói rõ ra là được."

"Nhìn thím là biết không có con gái rồi! Con gái thím lấy chồng bị người ta đánh như vậy, thím cũng có thể nói vợ chồng nào mà không có cãi vã sao?" Tô Hòa không khỏi bật cười.

Sau này nếu anh có con gái, gả vào nhà như vậy, bị đánh đến mức đó, anh không đánh chết người ta mới lạ!

Thím Trần không có con gái, đương nhiên không biết gả con gái là cảm giác gì. Hơn nữa, chuyện đánh vợ cũng là chuyện thường thấy. Rất nhiều cô gái lấy chồng chịu uất ức cũng không dám nói với người nhà, càng sợ người ngoài biết mất mặt.

Thím Trần cũng đã hòa giải rất nhiều, có những nhà mẹ đẻ dù biết chuyện cũng khuyên con gái nhẫn nhịn cho qua. Bởi vì liên quan đến quá nhiều thứ, con cái, hai bên gia đình và danh tiếng.

Đương nhiên cũng có người đứng ra bảo vệ con gái, đến đánh người chồng một trận, chuyện này cũng coi như xong.

Nhưng mà như nhà họ Tống đến nhiều người như vậy cũng là lần đầu tiên thấy. Trong sân cũng đỗ đầy xe, bao vây cả khu dân cư.

Thím Trần nói: "Là tôi nói không đúng, đã đến đây, nhất định phải hòa giải ổn thỏa. Các người trước tiên bảo người lái xe ra ngoài đi, được không?"

Đỗ xe ở đây không chỉ ảnh hưởng không tốt, còn ảnh hưởng đến việc đi lại của hàng xóm.

Tô Hòa: "Vậy cháu nể mặt thím, chuyện này thím xử lý trước, nếu xử lý khiến chị họ cháu hài lòng thì không sao. Nếu không hài lòng, cũng đừng trách chúng cháu không khách khí."

Tô Hòa nói chuyện có chút mang ý uy hiếp, đối phó với loại người bắt nạt kẻ yếu như Mã Quốc Long, thì chiêu này là hiệu quả nhất.

Thím Trần vội vàng nói: "Được, kết quả khiến chị họ cậu hài lòng."

Tô Hòa bảo Trần Tử Dương dẫn người lái xe đi, người vừa đi, cảm giác áp bức trong phòng lập tức giảm đi không ít.

Mã Quốc Long và mẹ Mã ngồi một bên ghế sô pha, Tống Lệ Lệ cùng Tô Tiểu Lạc, Nghiêm Chỉ ngồi một bên khác.

Tô Hòa đứng đó dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, cà lơ phất phơ nhìn Mã Quốc Long.

Trên mặt Mã Quốc Long hầu như không còn chỗ nào lành lặn, tím xanh bầm dập, anh ta chạm vào mặt một cái, lập tức đau đến nhe răng trợn mắt.

Đám người này ra tay thật là tàn nhẫn!

"Bây giờ thế nào? Các người đều nghĩ thế nào, nói rõ ra đi." Thím Trần hiền từ hỏi.

Tô Tiểu Lạc lên tiếng: "Chị họ, chị có yêu cầu gì cứ nói ra."

Tống Lệ Lệ có các em họ bên cạnh, sự bất lực trong lòng đều biến mất, giờ phút này cô tự tin mười phần vì có người giúp đỡ cô.

Cô nói: "Mã Quốc Long hứa tìm cho tôi một công việc, tôi muốn một công việc."

Tống Lệ Lệ trước đây không cho rằng tiền quan trọng đến thế, cho nên mẹ cô muốn giữ tiền sính lễ, cô cũng không có ý kiến gì. Mẹ nói nhà Mã Quốc Long điều kiện tốt, gả qua đó không lo cơm ăn áo mặc, còn được chiều chuộng, cô cũng tin.

Nhưng kết hôn một thời gian cô mới hiểu, tiền quan trọng đến nhường nào. Không có tiền, cô chỉ có thể hèn mọn nhìn sắc mặt người nhà họ Mã để xin tiền. Không có tiền, ở nhà chịu ấm ức cũng chẳng đi đâu được. Không có tiền, cô chẳng là gì cả.

"Đã nói chuyện công việc không vội." Mã Quốc Long bực bội nói, "Cô một không có bằng cấp, hai không có năng lực, ai mà nhận cô chứ!"

Mã Quốc Long không thể giới thiệu Tống Lệ Lệ vào đơn vị mình làm, nếu không sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

"Sao lại có thể nói vợ mình như vậy? Cô ấy muốn ra ngoài làm việc là chuyện tốt, lại có thể tăng thêm thu nhập cho gia đình, người vợ này tốt quá còn gì!" Thím Trần không đồng tình nói, "Tổ dân phố chúng tôi gần đây muốn tìm một người chuyên phụ trách quét dọn vệ sinh, chỉ là công việc hơi nhiều, lương lại không cao, một tháng chỉ có mười tệ."

"Mười tệ cũng được." Tống Lệ Lệ không phải người lười biếng, ở nhà việc gì cô cũng làm, chỉ sợ nhàn rỗi lại suy nghĩ lung tung.

"Chuyện này..." Mẹ Mã không vui, "Chúng tôi cưới cô về không phải để đi làm, việc cấp bách bây giờ của cô là sinh cho nhà họ Mã chúng tôi một đứa cháu."

Lần trước Mã Quốc Long ly hôn chính là vì mãi không mang thai đứa thứ hai, nên mới bị bà ta ép ly hôn.

Bà ta cũng là nghe người khác nói, con gái nhà quê thân thể tốt dễ sinh đẻ. Bọn họ đều thích sinh con, một nhà phải sinh mấy đứa. Lúc đó có người giới thiệu không ít, bà ta tìm người lén xem bát tự, chỉ có Tống Lệ Lệ mệnh nhiều con.

Vì cháu trai, cho dù nhà cô ta đòi sính lễ nhiều, bà ta cũng cắn răng đưa. Nào ngờ nhà này ngoài đưa theo mấy cái chăn bông rách nát, còn lại chẳng mang về thứ gì.

Bây giờ lại còn đánh con trai bà ta, thật là tức chết đi được.

"Công việc và sinh con đâu có mâu thuẫn." Thím Trần cũng cạn lời.

"Sao lại không mâu thuẫn, tôi không cho phép cô ta đi làm. Muốn đi làm, đợi sinh con xong rồi nói." Mẹ Mã rất cố chấp.

"Tôi không cần, xin tiền cứ như xin mạng bà ta vậy. Tôi không cần tiền nữa, tôi muốn tự mình đi kiếm tiền, chuyện này bà không quản được tôi!" Tống Lệ Lệ đã quyết tâm đi kiếm tiền, căn bản sẽ không nghe lời bà ta.

Mẹ Mã cũng có lòng riêng!

Vợ trước của con trai bà ta cũng có công việc riêng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là bà ta làm. Từ khi Tống Lệ Lệ gả vào, rửa bát nấu cơm dọn dẹp vệ sinh, trong ngoài Tống Lệ Lệ đều có thể làm được. Bà ta nhàn nhã vô cùng, bây giờ chuyện bà ta thích nhất chính là ngồi ở cửa cùng mấy bà lão khác cắn hạt dưa nói chuyện thị phi.

Nếu Tống Lệ Lệ đi làm thì bà ta sẽ phải trở lại cuộc sống trước kia, vậy sao được.

Mẹ Mã nhíu mày nói: "Thế này, mỗi tháng tôi cho cô mười tệ, cô sinh con trước đi."

Tô Tiểu Lạc không khỏi bật cười: "Bà lão, bà tính toán thật là tinh. Tôi thấy nhà các người không giống cưới vợ mà giống tìm người giúp việc. Người giúp việc nhà chúng tôi một tháng còn có mười lăm tệ! Mười tệ của bà, đúng là keo kiệt!"

"Nhà cô ta lấy của nhà tôi rất nhiều sính lễ." Mẹ Mã nhíu mày.

"Tiền sính lễ đó cô ấy cũng không được một xu, sao các người không gây sự với nhà cô ấy, vậy mà còn muốn cưới? Cưới rồi còn không đối xử tốt với người ta?" Nghiêm Chỉ cũng thấy khó hiểu.

Cưới vào rồi mới tính sổ, muốn bòn rút từ người con dâu.

Về điểm này Tống Lệ Lệ có phần đuối lý, nhà cô đã nhận số tiền sính lễ đó. Trước khi gả vào cô đã nghĩ sẽ sống tốt với Mã Quốc Long, hiếu thuận với người lớn.

Nhưng gả vào, thái độ của Mã Quốc Long và mẹ Mã đối với cô hoàn toàn thay đổi.

Thái độ của người nhà cũng khiến cô lạnh lòng. Mẹ cô nói sính lễ nắm trong tay, nhà chồng không dám dễ dàng ly hôn.

Thì ra là có ý này.

Bình Luận (0)
Comment