Tô Bình nắm chặt tay, không cãi lại.
Trình Nhã nói tiếp: "Còn không mau đi theo?"
"Mẹ, có một số việc mẹ đừng ép con. Chỉ cần cô ấy có thể sống tốt, đã là rất tốt rồi." Tô Bình nhíu mày, quay người đi lên lầu.
Trình Nhã thở dài một hơi, bộ dạng dầu muối không thấm này của Tô Bình thật khiến người ta tức giận.
Nghiêm Chỉ nói: "Mẹ, mẹ đừng nhúng tay vào, càng nhúng tay vào càng không tốt, cách xử lý này của Tô Bình cũng không sai, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Thuận theo tự nhiên. Thời gian chính là câu trả lời tốt nhất.
Hai người đang nói chuyện, giám đốc Nghiêm của nhà máy may Hồng Kỳ đột nhiên đến. Nghiêm Chỉ tiến lên đón, hỏi: "Giám đốc Nghiêm, sao chị lại đến đây?"
Giám đốc Nghiêm hỏi: "Nghiêm Chỉ, cô có biết địa chỉ nhà của Tống Lệ Lệ không? Hôm nay cô ấy không đến làm việc, tôi có chút lo lắng cho cô ấy."
Giám đốc Nghiêm tiếp xúc với Tống Lệ Lệ mấy ngày nay, nhưng cũng hiểu được con người cô ấy. Không giống người vô trách nhiệm.
"Hôm qua cô ấy về nhà rồi ư?" Nghiêm Chỉ hỏi.
"Đúng vậy! Không phải đã chuyển thành nhân viên chính thức rồi sao? Nhà máy may của chúng tôi đã bố trí ký túc xá cho công nhân, càng thuận tiện cho việc quản lý." Giám đốc Nghiêm nói. "Cô ấy và chồng có mâu thuẫn rất lớn, vẫn chưa đạt được thỏa thuận, ở trong nhà máy cũng coi như có một khoảng thời gian hòa hoãn."
"Tiểu Cửu, em cũng đi cùng chúng ta xem sao." Nghiêm Chỉ gọi Tô Tiểu Lạc, cùng nhau đi đến nhà Mã Quốc Long.
Khi đến nơi, Nghiêm Chỉ gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán, nói: "Trong nhà có người."
Nghiêm Chỉ nói: "Người bên trong nghe đây, nếu còn không mở cửa chúng tôi sẽ báo cảnh sát!"
Nghiêm Chỉ hô rất lớn, ngay cả người hàng xóm cũng bị kinh động. Có một bà cụ đi ra, thấp giọng nói: "Nhà họ Mã này có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Hôm qua gây ra động tĩnh rất lớn, đồ đạc bị đập phá, còn có tiếng thét của cô con dâu nhà họ nữa."
Nghiêm Chỉ giật mình. Tô Tiểu Lạc nắm lấy cánh tay cô ấy nói: "Em đi gọi cảnh sát, mọi người ở đây canh giữ."
Tô Tiểu Lạc xuống lầu, đi thẳng đến đồn cảnh sát. Ôn Dữ thấy cô vội vàng, nghe cô miêu tả liền mang theo hai cảnh sát cùng cô đi làm nhiệm vụ.
Ánh mắt Ôn Dữ rơi trên mặt Tô Tiểu Lạc: "Ngày cưới đã định chưa?"
"Định rồi, một tuần nữa." Tô Tiểu Lạc cười đáp, "Em đang đợi nhận bao lì xì lớn của anh đó!"
Ôn Dữ gật đầu hào phóng: "Được."
"Em gái anh bây giờ tình trạng thế nào rồi?" Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Đã bình tĩnh hơn nhiều." Ôn Dữ đáp, "Con người đều là sau khi mất đi mới trưởng thành, em gái anh và Tô Bình có phải thật sự không có duyên phận?"
Tô Tiểu Lạc liếc anh ấy một cái, nói: "Em thấy anh bình tĩnh như vậy, còn tưởng anh thật sự không quan tâm?"
"Sao có thể không quan tâm?" Ôn Dữ thở dài một hơi, "Anh chỉ có một đứa em gái này, nếu không phải nể mặt Tô Bình là anh Bảy của em, anh nhất định sẽ đi đánh cậu ta một trận."
"Hả? Đánh một trận sao?" Tô Tiểu Lạc cười, "Anh bạo lực vậy sao?"
"Em còn không để ý những chuyện em gái anh đã làm, nếu anh thật sự đánh, chẳng phải là rất hẹp hòi sao?" Ôn Dữ nhìn Tô Tiểu Lạc thật sâu, trầm giọng nói, "Tiểu Cửu, bản thân em có lẽ không biết, em có ảnh hưởng lớn đến anh như thế nào."
Không chỉ ảnh hưởng đến anh, mà còn ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Tô Tiểu Lạc kiêu ngạo: "Bọn em từ trên núi xuống, đương nhiên lòng dạ rộng rãi rồi."
Ôn Dữ cười cười, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt Tô Tiểu Lạc, hy vọng cả đời này trên mặt cô vĩnh viễn giữ nụ cười rạng rỡ ấy.
Đến nhà họ Mã, Tô Tiểu Lạc hỏi: "Vẫn không mở cửa sao?"
Nghiêm Chỉ lắc đầu: "Chính là không mở cửa, cũng không biết là có chuyện gì."
Ôn Dữ bảo họ tránh ra, dùng sức đạp cửa.
Trên ghế sofa bên trong có mẹ Mã đang ngồi, bà ta thấy có người vào, không khỏi run rẩy: "Các người, các người làm gì vậy?"
"Hỏi bà đấy? Chúng tôi ở ngoài gõ cửa lâu như vậy tại sao không mở?" Nghiêm Chỉ nhíu mày hỏi.
"Đây là nhà tôi, vừa rồi tôi đang ngủ không nghe thấy." Mẹ Mã biện giải.
"Con trai bà đâu?" Ôn Dữ hỏi.
"Đi làm rồi." Mẹ Mã đau lòng nhìn cửa nhà mình, "Tôi nói đồng chí cảnh sát này, các người có ý gì? Đạp hỏng cửa nhà tôi rồi phải bồi thường."
"Vậy con dâu bà đâu?" Ôn Dữ không tranh cãi vấn đề này với bà ta.
"Con dâu tôi về quê rồi, sao vậy?" Sắc mặt mẹ Mã không được tự nhiên.
"Không thể nào." Giám đốc Nghiêm lập tức nói, "Cô ấy đã được nhà máy may chúng tôi chuyển thành nhân viên chính thức, cô ấy là về nhà lấy hành lý chuẩn bị đến nhà máy chúng tôi báo danh."
"Có gì không thể? Nó mới kết hôn, hôm qua đã bàn bạc xong với con trai tôi rồi, sinh con trước mới nói chuyện khác sau. E rằng không thể đến nhà máy các người làm việc được nữa." Mẹ Mã nói.
"Có chuyện gì thì nói trực tiếp rõ ràng thì tốt hơn." Ôn Dữ nói, "Vẫn là tìm được người trước đã."
"Vậy các người đi về quê tìm nó đi!" Mẹ Mã khó chịu nói.
"Lục soát." Tô Tiểu Lạc nói một câu.
"Này, các người muốn làm gì?" Mẹ Mã thấy họ đi về phía phòng ngủ, lập tức hoảng sợ ngăn cản họ. "Các người làm gì vậy, đây là nhà tôi, không cho phép các người làm loạn!"
Liễu Mi giữ chặt mẹ Mã lại, những người khác mở cửa phòng ra nhìn, nhưng không tìm thấy người.
Ôn Dữ lắc đầu.
Mẹ Mã "hừ" một tiếng: "Các người thật quá đáng, tôi nhất định sẽ kiện các người!"
Tô Tiểu Lạc bấm đốt ngón tay tính toán, ánh mắt rơi trên tủ quần áo trong phòng, cô đi qua đặt tay lên tay nắm. Mẹ Mã lập tức co rút đồng tử, vẻ mặt không tự nhiên: "Ở đây các người cũng đã tìm kiếm rồi, mau đi đi, nhìn các người mà phiền!"
Tô Tiểu Lạc mở cửa tủ quần áo ra, tình hình bên trong khiến người ta không khỏi kinh ngạc.
"Mọi người ra ngoài trước!" Nghiêm Chỉ hô một tiếng, đuổi những người đàn ông ra ngoài.
Trong tủ quần áo, Tống Lệ Lệ đang trần truồng, tay bị khăn trải giường trói lại, trong miệng cũng nhét một chiếc khăn.
Trên mặt chỗ xanh chỗ tím, trên người cũng vậy.
Nghiêm Chỉ khoác một chiếc áo lên người cô ấy, lấy chiếc khăn trong miệng ra.
"Chị dâu họ, Tiểu Cửu... em không muốn sống nữa." Tống Lệ Lệ khóc nói.
"Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Giám đốc Nghiêm cũng không ngờ lại như vậy.
"Mã Quốc Long anh ta không phải là người, em muốn ly hôn với anh ta!" Tống Lệ Lệ khóc nức nở, vẻ mặt đầy oán hận.
Thì ra sau khi Tống Lệ Lệ về nhà, đã báo tin vui mình được chuyển thành nhân viên chính thức cho họ. Ai ngờ bọn họ không những không vui mà còn lột quần áo của cô. Tống Lệ Lệ ra sức phản kháng, mẹ Mã thấy vậy còn giúp con trai bà ta giữ chặt tay cô, để con trai bà ta làm chuyện đồi bại.
Tống Lệ Lệ khóc đến xé ruột xé gan.
Nghiêm Chỉ nghe xong liền tức giận, ánh mắt lạnh như băng rơi trên mặt mẹ Mã: "Các người còn là người không?"
Sao có thể chà đạp người khác như vậy?
Mẹ Mã nói: "Cô ta đã gả cho con trai tôi thì phải sinh con cho con trai tôi, tôi không sai! Con trai tôi càng không sai!"