Mẹ Mã hoàn toàn không cho rằng mình có lỗi, dù sao Tống Lệ Lệ là con dâu nhà bà ta, sinh con đẻ cái là trách nhiệm của cô.
Tống Lệ Lệ khóc không ngừng, tối hôm qua là cơn ác mộng, cô thực sự không dám tưởng tượng mình đã trải qua như thế nào.
"Khốn kiếp!" Nghiêm Chỉ không nhịn được mắng một câu.
Trong hôn nhân, vốn dĩ nam nữ hoan ái nên dựa trên sự tự nguyện của đôi bên, bây giờ lại trở thành cưỡng ép, phụ nữ trong mắt họ trở thành công cụ sinh sản.
Thậm chí, mẹ Mã còn trở thành kẻ đồng lõa trong việc bức hại phụ nữ.
Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc giúp Tống Lệ Lệ mặc quần áo.
Giám đốc Nghiêm cũng bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ đối với chuyện này: "Bây giờ đã là thời kỳ cải cách mở cửa, đề xướng nam nữ bình đẳng. Vậy mà các người không ủng hộ nữ đồng chí tiến bộ, ngược lại vì tư dục của mình mà giam cầm con dâu trong nhà, thật là vô sỉ hết chỗ nói!"
"Các người đứng nói chuyện không đau lưng, không phải người nhà các người, đương nhiên các người không vội." Mẹ Mã không cho là đúng, "Ai cưới vợ về để làm cảnh?"
Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nói: "Cháu trai của bà không còn, bà là đồng phạm."
"Cái gì không còn, cô đừng có nguyền rủa tôi! Tôi đồng phạm gì chứ." Mẹ Mã lườm Tô Tiểu Lạc một cái.
"Mau, đưa Tống Lệ Lệ đến bệnh viện." Nghiêm Chỉ hoảng hốt nói.
Vừa rồi Tống Lệ Lệ chảy rất nhiều máu, vô cùng đáng sợ. Mẹ Mã ngây người, bà ta vốn định ngăn cản không cho Tống Lệ Lệ đi nên mới nhốt cô lại, hiện giờ phát hiện ga giường nhuốm đầy máu. Toàn thân đều chấn động.
"Cháu, cháu trai..."
******
Tống Lệ Lệ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, nhóm người đứng canh ở bên ngoài. Trình Nhã nghe tin chạy đến: "Chuyện này là sao?"
"Lệ Lệ có thể bị sảy thai." Sắc mặt Nghiêm Chỉ nặng nề nói.
"Đang yên đang lành sao lại sảy thai?" Trình Nhã lo lắng, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Chỉ thở dài một hơi, ánh mắt phẫn nộ nhìn mẹ Mã đang đứng canh ở đó, kể lại chuyện khốn nạn mà cả nhà họ đã làm cho Trình Nhã nghe.
Trình Nhã tức giận đến mức toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngất xỉu. Nghiêm Chỉ và Tô Tiểu Lạc đỡ lấy bà, để bà ngồi xuống ghế.
"Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng."
Trình Nhã không ngừng lẩm bẩm, Nghiêm Chỉ vội vàng khuyên: "Mẹ, mẹ giữ gìn sức khỏe, bọn họ sẽ có báo ứng."
Đối với mẹ Mã mà nói, báo ứng lớn nhất đối với nhà họ Mã đã đến. Bà ta đứng đó, cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Hơn một tiếng sau, dì cả Trình từ dưới quê lên, chồng bà ta là một người đàn ông ít nói, một câu cũng không dám nói.
Dì cả Trình ở đó gào khóc: "Nhà họ Mã các người không coi con gái tôi là người à! Nhà họ Mã các người thật không phải là người! Con gái đáng thương của tôi! Bị nhà họ Mã các người hại rồi!"
Dì cả Trình ngồi trên mặt đất khóc lóc, người không biết còn tưởng bà ta trân quý con gái mình đến mức nào.
Mấy người Tô Tiểu Lạc lạnh lùng nhìn bà ta diễn trò, trong lòng khinh bỉ vô cùng. Nếu thật sự quan tâm đến con cái thì đã làm gì đó rồi?
Dì cả Trình khóc đến xé ruột xé gan, suýt chút nữa ngất đi. Y tá nhìn không nổi nữa bèn đến đỡ bà ta, bà ta còn không chịu đứng dậy.
Nhóm người Tô Tiểu Lạc canh giữ Trình Nhã, không ai đi đỡ hay an ủi bà ta. Có lẽ bản thân bà ta cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, tự đứng dậy nhìn, đâu còn thấy bóng dáng mẹ Mã nữa.
Bà ta tìm khắp nơi, không tìm thấy, bèn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Trình Nhã, nhà họ Mã này thật sự quá đáng, cô nhất định phải giúp tôi. Cô không giúp tôi cũng phải giúp Lệ Lệ!" Dì cả Trình tiến đến trước mặt Trình Nhã nói.
Trình Nhã nâng mí mắt lên, ánh mắt rơi trên mặt bà ta, nửa ngày không nói ra một câu nào. Thật sự không biết nên nói bà ta cái gì, chỉ cần bà ta cho con cái một chút chỗ dựa, nhà họ Mã làm sao dám bắt nạt người như vậy?
Dì cả Trình thấy Trình Nhã phản ứng như vậy, giọng nói lạnh đi: "Trình Nhã, cô không thể không quan tâm, Lệ Lệ là cháu gái của cô!"
Tô Tiểu Lạc khoanh tay trước ngực nói: "Đây là chuyện nhà của dì, nhà chúng tôi không quản được."
Nghiêm Chỉ phụ họa: "Đúng vậy! Không phải dì bảo nhà chúng tôi đừng quản sao?"
Mặt dì cả Trình lúc xanh lúc trắng, lúc trước bà ta tìm đến nhà họ Tô nói bọn họ lo chuyện bao đồng. Bây giờ tự vả vào mặt mình không phải sao, nhưng chồng bà ta nửa ngày cũng không nói được một câu, bà ta lại là một người phụ nữ nông thôn, căn bản không trị được Mã Quốc Long!
Bà ta ngượng ngùng nói: "Cô không thể không quan tâm! Trước đây là tôi không đúng, nhưng chuyện này nếu các người không giúp Lệ Lệ làm chủ, chúng tôi thật sự bị người ta bắt nạt đến tận nhà rồi."
Trình Nhã không muốn để ý đến bà ta.
Tống Lệ Lệ ra khỏi phòng phẫu thuật, cô ấy nằm trên giường bệnh. Dì cả Trình xông đến nói: "Lệ Lệ, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Đứa bé này không còn, sau này vẫn có thể có."
"Cút!" Tống Lệ Lệ lạnh lùng phun ra một chữ.
Dì cả Trình sững sờ, sau đó nói: "Mẹ biết bây giờ tâm trạng con không tốt, nhưng mẹ không trách con!"
"Cút, tôi bảo bà cút!" Tống Lệ Lệ đột nhiên bùng nổ cảm xúc, ném đồ trên bàn về phía bà ta.
"Lệ Lệ, mẹ là mẹ của con! Sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?"
"Tôi không muốn nhìn thấy bà, cút đi!" Tống Lệ Lệ căm hận nhìn dì cả Trình, cả đời này của cô xong rồi, tất cả đã xong rồi!
"Tống Lệ Lệ, tao một tay nuôi mày lớn, mày đối xử với tao như vậy sao? Tao là mẹ mày, không phải kẻ thù của mày!" Dì cả Trình không thể chấp nhận Tống Lệ Lệ đối xử với mình như vậy.
"Bà xứng làm mẹ tôi sao?" Tống Lệ Lệ nhìn bà ta, dường như đang nghe chuyện nực cười nhất thiên hạ. "Bà căn bản không hề nghĩ cho tôi, cái gì mà học hành không quan trọng, cái gì mà gả cho một người là được."
"Bà căn bản không hề nghĩ đến, nếu người tôi gả cho không đáng tin cậy thì tôi phải sống thế nào. Tiền sính lễ của tôi là để em trai cưới vợ, nhà cửa trong nhà là của em trai, tiền bạc cũng là của em trai. Vậy còn tôi? Khi tôi bị người ta bắt nạt, bà ở đâu?"
"Bà nói với tôi, ly hôn rồi thì đừng nhận bà là mẹ, bà chỉ biết giúp người khác bắt nạt tôi. Bà sợ tôi gây phiền phức cho bà, sợ tôi về nhà làm liên lụy bà."
"Bà không thể cho tôi cái gì cả, dựa vào cái gì mà sắp đặt cuộc đời tôi?"
Tống Lệ Lệ gào thét điên cuồng: "Là bà bảo tôi gả cho người ta, là bà nói tôi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."
Tống Lệ Lệ khóc rất bất lực, cô tin tưởng mẹ mình mọi thứ, nhưng khi quay đầu lại, lại phát hiện phía sau cô không có ai. Chỉ cần cô không kiên trì được nữa, chờ đợi cô chính là vực sâu.
"Bà đã không làm được, tại sao không cho tôi đi học, để tôi dựa vào đôi tay của mình nỗ lực sống. Rõ ràng tôi có thể sống tốt hơn, tôi có thể tìm một công việc đàng hoàng, tôi có thể nuôi sống bản thân mình."
"Tôi là con gái của bà! Tại sao bà lại hại tôi?"
Tống Lệ Lệ gào thét tố cáo dì cả Trình, cảm xúc của cô kích động không thôi, cả người hô hấp đều trở nên khó khăn.
Y tá đi vào, vội vàng mời dì cả Trình ra ngoài: "Bệnh nhân vừa phẫu thuật xong, không thích hợp kích động, mọi người cố gắng đừng k.ích thí.ch cô ấy."
Dì cả Trình đứng bên ngoài, bà ta nhìn Trình Nhã hỏi: "Cô nghe xem nó nói những gì? Tôi là mẹ nó có thể hại nó sao?"