Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 51

 

"Thằng bé Lỗi Lỗi nhà tôi nhớ bố Hải nó, ngày nào cũng ăn không ngon ngủ không yên." Trương Bình khóc lóc nói.

Nếu không phải Phó Nhiễm nghe thấy cô ta nói muốn đi lấy chồng, thì lúc này nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết này, chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô ta yêu anh trai mình sâu đậm lắm.

Cô ấy quay mặt đi, không muốn nhìn bộ dạng giả tạo của Trương Bình.

Hoàng Lỗi khóc đến hai mắt đỏ hoe: "Bố Hải, bố không cần Lỗi Lỗi nữa sao? Lỗi Lỗi ngày nào cũng nhớ bố Hải!"

Phó Vân Hải nhìn đứa trẻ trước mặt, tim như thắt lại, theo bản năng nói: "Bố không bỏ con."

Hoàng Lỗi ôm chặt lấy Phó Vân Hải, cậu bé không muốn rời xa bố Hải nữa.

Trương Bình vừa lau nước mắt, vừa dò xét sắc mặt của mọi người nhà họ Phó. Cô ta đã kết hôn rồi, chồng là công nhân trong nhà máy, lương ổn định, phúc lợi tốt.

Lúc đó là do một bà mối họ Trần trong trường giới thiệu, bà ta hết lời khen ngợi người đàn ông kia, tuy ngoại hình không bằng Phó Vân Hải, nhưng tuổi xuân của cô ta cũng chẳng còn được mấy năm. Phó Vân Hải thì cứ chần chừ không chịu cưới, cô ta không thể chờ đợi thêm được nữa, nên đã lén lút qua lại với người kia.

Hơn nữa, mỗi lần Phó Vân Hải đến tìm mẹ con cô ta, đều chỉ là để chơi với Lỗi Lỗi, chưa từng đụng vào người cô ta, thậm chí còn nói: "Nếu tìm được người thích hợp thì em cứ lấy chồng đi! Anh đã dành dụm được một khoản tiền cho hai mẹ con, sau này cuộc sống cũng không phải lo lắng gì."

Trương Bình vẫn luôn biết, Phó Vân Hải đối xử tốt với mẹ con cô ta là vì lời hứa với người đồng đội. Nhưng ngoại hình, gia thế của anh ấy, cùng với tình yêu thương chân thành dành cho Lỗi Lỗi, tất cả những điều đó khiến cô ta không khỏi động lòng, cô ta luôn mơ tưởng có thể cùng Phó Vân Hải xây dựng một gia đình.

Nhưng người đã chết rồi, thì mọi thứ đều tan thành mây khói.

Vì vậy, cô ta đã đồng ý lời cầu hôn của người chồng hiện tại - Trương Đống Lương.

Nhưng vừa kết hôn, bộ mặt thật của hắn ta liền lộ ra. Hắn ta thường xuyên say xỉn rồi trút giận lên người cô ta, đánh đập cô ta không thương tiếc. Thế rồi, cô ta lại nghe người ta nói Phó Vân Hải chưa chết.

Phó Vân Hải đối xử với hai mẹ con cô ta thật lòng thật dạ, cho dù không danh không phận đi theo anh ấy, ít nhất cũng không bị đánh đập, không bị đói khát, lại càng không phải sống trong cảnh bơ vơ.

Cô ta cố tình chọc giận Trương Đống Lương, ép hắn ta ra tay đánh mình. Dù bị đánh đến gần chết, cô ta vẫn quyết tâm ly hôn, cô ta không hề hối hận.

Chỉ cần có Lỗi Lỗi, Phó Vân Hải không thể không quan tâm đến mẹ con cô ta!

"Xin mọi người, đừng để họ chia cắt!" Trương Bình đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu đến mức bầm tím chảy máu.

Phó Nhiễm nhìn không được, hỏi: "Chị làm gì vậy?"

A Bố Y vốn lương thiện, vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, liền bước tới đỡ Trương Bình dậy, nhìn thấy trán cô ta đầy máu, trong lòng vô cùng kinh hãi.

"Cô gái này, xin cô hãy tác thành cho chúng tôi. Vân Hải đã sống với mẹ con tôi mấy năm rồi, cả Lỗi Lỗi và tôi đều không thể sống thiếu anh ấy." Trương Bình nắm chặt tay A Bố Y, khẩn khoản cầu xin.

Từ sau khi chồng mất, Trương Bình đã nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi của cuộc đời. Phó Vân Hải là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô ta cũng phải giữ anh ấy bên mình.

A Bố Y đỏ hoe mắt, nói: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không phá hoại hạnh phúc của hai người."

Phó Nhiễm vội vàng lên tiếng: "Chị Bố Y, hoàn toàn không phải như chị ta nói, anh trai em căn bản..."

"Nhiễm Nhiễm, em đừng nói nữa." A Bố Y nhìn Phó Vân Hải đang vui vẻ chơi đùa cùng Hoàng Lỗi, trong lòng đã có quyết định. "Từ nhỏ chị đã là trẻ mồ côi, nếu không được ông bà nội nhận nuôi, chị cũng sẽ sống trong cảnh bơ vơ. Nhìn thấy Lỗi Lỗi, chị lại nhớ đến bản thân mình ngày trước, họ mới là một gia đình."

"Chị Bố Y, chị hoàn toàn không biết gì cả, người phụ nữ này..." Phó Nhiễm định giải thích.

"Cảm ơn cô, cô gái tốt bụng, chắc chắn cô sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn." Trương Bình ngắt lời Phó Nhiễm, không ngờ A Bố Y lại dễ đối phó như vậy.

A Bố Y đau khổ vô cùng, cô nhìn Phó Vân Hải và Hoàng Lỗi lần cuối, rồi quay người chạy ra ngoài.

"Chị Bố Y, chị đừng đi!"

Phó Nhiễm muốn đuổi theo, Trương Bình sống chết ôm chặt cánh tay cô ấy không cho cô ấy đuổi theo. Trải qua cuộc hôn nhân trước, Trương Bình mới biết Phó Vân Hải đáng quý thế nào, sẽ không bao giờ buông tay nữa, cô ta khẩn cầu: "Xin hai người, Vân Hải đã thành ra như vậy rồi, lẽ nào hai người còn muốn làm lỡ dở cô gái đó sao? Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc Vân Hải thật tốt, chỉ xin hai người cưu mang mẹ con chúng tôi!"

Phó Nhiễm im lặng.

Đúng là tình trạng của Phó Vân Hải không chỉ là mất trí nhớ, tâm trí cũng dừng lại ở khoảng mười tuổi.

A Bố Y trẻ trung xinh đẹp lại tốt bụng, giữ một người tốt đẹp như vậy bên cạnh anh Cả, đối với A Bố Y cũng không công bằng.

"Anh Hai, phải làm sao đây?"
Phó Nhiễm sốt ruột, cô ấy biết Trương Bình nói đúng sự thật, nhưng để anh Cả ở bên một người phụ nữ như vậy, cô ấy lại không cam lòng.

Phó Thiếu Đình mở miệng: "Anh Cả sẽ không bỏ rơi Lỗi Lỗi, chị ta muốn ở lại chăm sóc thì tạm thời cứ xem sao, nhưng em phải canh chừng cho kỹ, đừng để chị ta đến gần anh Cà."

Ý của Phó Thiếu Đình rất rõ ràng, chăm sóc thì được, nhưng lợi dụng việc chăm sóc để tính kế Phó Vân Hải thì không được.

"Vậy chị Bố Y phải làm sao?" Phó Nhiễm có chút sốt ruột hỏi

"Nếu anh Cả cả đời như vậy, em nghĩ anh Cả có bằng lòng trói buộc A Bố Y không?" Phó Thiếu Đình nhìn anh Cả đang chơi xếp hình với Hoàng Lỗi.

Đàn ông là phải chăm sóc người phụ nữ mình yêu cả đời, chứ không phải để phụ nữ chăm sóc mình cả đời.

Hiểu là một chuyện, nhưng chấp nhận lại là chuyện khác.
Phó Nhiễm không chấp nhận được, nhưng dường như cũng phải chấp nhận.

*****

A Bố Y rời khỏi nhà họ Phó, đi lang thang vô định. Từ xa, cô ấy thấy một bóng người ở đầu ngõ vẫy tay với mình. Lại gần thì thấy hóa ra là Tô Tiểu Lạc.
Cô ấy lau nước mắt nơi khóe mắt, bước tới hỏi: "Tiểu Lạc, em làm gì ở ngoài đường vậy?"

"Đợi chị đấy!" Tô Tiểu Lạc cười tinh nghịch.

"Đợi chị?" A Bố Y nhìn lại phía sau rồi hỏi, "Em biết chị sẽ ra ngoài sao?"

"Tất nhiên rồi." Tô Tiểu Lạc gật đầu, "Chị Bố Y, chị dâu em sắp chuyển ra khỏi nhà rồi, nhà đông người nên cần người giúp nấu cơm, chị có hứng thú đến nhà em tạm thời giúp một tay không?"

A Bố Y có chút do dự.

"Chẳng lẽ chị thật sự yên tâm rời đi sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Chị còn lý do gì để ở lại nữa chứ?" Vẻ mặt A Bố Y ảm đạm.

"Người phụ nữ đó trán thấp, nhìn nghiêng từ trán đến sống mũi thấp, cằm thụt vào nhưng mũi lại ở giữa, gò má quá cao. Người như vậy có dã tâm và ngoại tâm rất mạnh, khó mà an phận trong nhà. Hơn nữa không có trách nhiệm, gặp chuyện rất có thể bỏ chồng bỏ con, chị nghĩ chị ta thật sự có thể đối xử tốt với anh Vân Hải sao?" Tô Tiểu Lạc hỏi.

A Bố Y nghe mà ngẩn người, nhưng Tô Tiểu Lạc lại nói rất nghiêm túc, trong lòng cô ấy quả thật không yên tâm.

"Vậy chị tạm thời ở nhờ nhà em vài ngày, nếu cô ta thật lòng đối xử tốt với Vân Hải, chị sẽ về nhà." A Bố Y chấp nhận đề nghị của Tô Tiểu Lạc, theo Tô Tiểu Lạc về nhà họ Tô.

Nói là để A Bố Y giúp nấu cơm, nhưng Tô Tiểu Lạc cũng không thật sự định sai bảo cô ấy. Dù sao kiếp nạn của Phó Vân Hải cũng sắp qua, hồn phách bị mất của anh ấy cũng nên trở về rồi.

Nhưng trước đó, phải để anh ấy hiểu rõ bộ mặt thật của Trương Bình.

Vì vậy Tô Tiểu Lạc vẫn chưa ra tay.


Bình Luận (0)
Comment