Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 52

 

Màn đêm buông xuống, Tô Tiểu Lạc lại đến nhà họ Phó học thêm.

Phó Vân Hải đang chơi đùa cùng Hoàng Lỗi ngoài sân, cả hai người đều lấm lem đất cát. Nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, nét mặt Phó Vân Hải thoáng chốc ảm đạm.

Tô Tiểu Lạc bước vào nhà, thấy Trương Bình đang ra sức lau nhà.

Thấy có người bước vào, lại là một cô gái xinh đẹp, cô ta lập tức cảnh giác: "Cô tìm ai?"

"Tìm tôi." Phó Thiếu Đình từ một bên bước ra, cầm một quyển sách gõ lên đầu Tô Tiểu Lạc, "Lên lầu với tôi."

"Anh gõ đầu tôi làm gì?" Tô Tiểu Lạc bất mãn nói, "Gõ cho ngốc luôn bây giờ, anh phải chịu trách nhiệm đấy."

Phó Thiếu Đình mím môi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Tô Tiểu Lạc đi theo phía sau, cố ý hỏi: "Đây là người làm nhà anh mới tìm à? Sao trước đây tôi chưa từng gặp?"

"Ừm, đến để chăm sóc anh Cà tôi." Phó Thiếu Đình không nói phải cũng chẳng nói không phải.

Trương Bình nghe thấy Tô Tiểu Lạc nói hai chữ "người làm", nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Lúc này, Phó Vân Hải và Hoàng Lỗi đi vào, giẫm bẩn lên sàn nhà cô ta vừa mới lau xong. Cô ta sa sầm mặt quát lớn: "Hai người không thấy tôi đang lau nhà sao?"

Hoàng Lỗi bị Trương Bình hét, sợ hãi trốn sau lưng Phó Vân Hải, toàn thân run rẩy.

Tuy Phó Vân Hải lúc này chỉ có tâm trí của đứa trẻ mười tuổi, nhưng từ nhỏ anh ấy đã ra dáng người lớn, liền nói: "Sàn bẩn rồi, tôi lau giúp chị là được chứ gì, sao phải hung dữ như vậy?"

Phó Vân Hải nói xong liền đi lấy cây lau nhà, lúc này Phó Nhiễm đang đứng trên lầu nhìn xuống. Trương Bình lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, giả lả giải thích: "Vân Hải, anh hiểu lầm ý em rồi, ý em là đang lau nhà, sàn trơn sợ hai người ngã."

Phó Vân Hải tuy tâm trí bị tổn thương nhưng không phải kẻ ngốc. Anh ấy không vạch trần cô ta, cùng Hoàng Lỗi thay giày rồi lên lầu.

Tô Tiểu Lạc đến phòng Phó Thiếu Đình, phát hiện trên bàn có đồ ngọt, lại còn là bánh hạnh nhân mà cô thích. Cô có lý do để nghi ngờ Phó Thiếu Đình muốn vỗ béo cô.

Nhưng mà....

Trông có vẻ ngon thật đấy, hu hu hu.

Tô Tiểu Lạc cầm một miếng, cho vào miệng.

"Cô định khi nào bày trận chặt đào hoa cho Đường Tiểu Thiên?" Phó Thiếu Đình hỏi. "Cậu ta chắc sắp phát điên rồi."

"Không vội, bày trận cũng phải xem ngày lành tháng tốt, ngày kia anh ta đến tìm tôi rồi nói sau." Tô Tiểu Lạc cười.

Chiều nay Phó Thiếu Đình có quay lại căn cứ một chuyến, cảnh tượng thật thê thảm. Đường Tiểu Thiên tiều tụy đi nhiều, nghe nói suýt chút nữa bị "bá vương ngạnh thượng cung". (Là cưỡng h..ie..p ấy)

Ừm, cậu ta nói ngày kia sẽ đến tìm Tô Tiểu Lạc.

Ngày kia mà Tô Tiểu Lạc nói, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tô Tiểu Lạc học xong liền gục xuống bàn, dường như đã dùng hết sức lực.

"Chạy bộ đêm?" Phó Thiếu Đình hỏi.

"Chạy bộ đêm! Đi!" Tô Tiểu Lạc chẳng nhớ được mấy từ vựng, bánh hạnh nhân thì ăn hết hai cái. Ba cái còn lại, cô nhờ dì Trương vừa lúc đi ngang qua cửa phòng lấy đi, nên mới kìm lại được.

Hoàng Lỗi được sắp xếp ở chung phòng với Phó Vân Hải, còn Trương Bình được dì Trương đưa đến phòng trước đây của dì Hoàng.

Trịnh Bảo Trân tức đến mức ngực đau thắt, sau khi từ ngoài về nhà, thậm chí còn không xuống ăn cơm tối.

Biết trước như vậy, bà ta thà trực tiếp để Vân Hải đi đăng ký kết hôn với A Bố Y, cắt đứt toan tính của Trương Bình!

Trịnh Bảo Trân hối hận thở dài liên tục.

Dì Trương trở về, bà ta hỏi: "Đã sắp xếp xong hết rồi chứ?"

"Vâng." Dì Trương cũng thật lòng khinh thường Trương Bình, bà ấy sống đến từng này tuổi, loại người gì mà chưa từng gặp qua. Ngay từ lần đầu gặp mặt, dì Trương đã nhìn ra Trương Bình không phải người an phận.

"Tạo nghiệt." Trịnh Bảo Trân ôm ngực, ngày nào cũng chẳng có mấy chuyện thuận lợi. "Tôi muốn ở một mình, dì cũng đi ngủ sớm đi!"

Dì Trương cũng không biết khuyên nhủ thế nào, bèn lặng lẽ lui ra ngoài.

Bà ấy lui ra đến hành lang, nhìn thấy ba bóng người đứng bên ngoài, tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Thường ngày, Vân Hải và Thiếu Đình dù có nghỉ phép cũng không hay ở nhà. Vân Hải và bà chủ mấy năm nay vì chuyện Trương Bình mà lục đục, càng ít khi về nhà hơn.

Thiếu Đình thì dồn hết tâm sức vào sự nghiệp bay lượn, liên tiếp lập công, nếu không cũng chẳng thể trẻ tuổi như vậy đã lên chức thiếu tướng.

Phó Nhiễm ở đoàn văn công đã trở thành trụ cột.

Hàng xóm láng giềng ai cũng khen con cái nhà họ Phó giỏi giang, nhưng chỉ có dì Trương biết, ba đứa trẻ này đều sống không được như ý.

Mỗi dịp lễ tết, không khí trong nhà đều rất tệ. So với tiếng cười nói vui vẻ của những nhà khác, ngôi nhà này lại càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng mấy ngày nay, Tô Tiểu Lạc thường xuyên đến chơi. Nụ cười trên mặt Phó Thiếu Đình và Phó Nhiễm cũng nhiều hơn, Tô Tiểu Lạc ngây thơ đáng yêu, quả thật rất được mọi người yêu quý.

Có lẽ có cô gái nhỏ ở đây, nhà họ Phó có thể náo nhiệt hơn một chút.

Tô Tiểu Lạc hào hứng nói: "Hôm nay dẫn Tiểu Bạch đi chạy bộ nhé!"

Tiểu Bạch là cái tên Tô Tiểu Lạc đặt cho con chó nhà họ Phó, con chó bất đắc dĩ phải "bắt đầu công việc". Sau mấy ngày yêu thương mạnh mẽ của Tô Tiểu Lạc, nó đã hoàn toàn bị cô chinh phục.

"Sao lại gọi là Tiểu Bạch?" Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi.

Đây là giống chó sói hung dữ nhất, cái tên này có vẻ không hợp với nó lắm.

"Vì trên núi có một con Đại Bạch!" Tô Tiểu Lạc vừa vu.ốt ve đầu con chó vừa nói: "Đợi hôm nào tao về, sẽ dẫn mày đi kết nghĩa anh em với Đại Bạch!"

"Gâu!" Tiểu Bạch khẽ kêu lên.

Phó Nhiễm bật cười: "Tiểu Bạch hình như rất thích em! Đặc biệt nghe lời em!"

Phó Thiếu Đình cúi đầu nhìn bốn chân run rẩy của Tiểu Bạch, không chắc chắn hỏi: "Em chắc chắn là thích chứ?"

Tô Tiểu Lạc cười rạng rỡ, tự tin nói: "Đương nhiên rồi, tôi là bạn tốt của động vật mà! Đi thôi, xuất phát!"

Bản thân Phó Thiếu Đình không thích chó, lần này chỉ lặng lẽ chạy phía sau.

Tô Tiểu Lạc kéo Tiểu Bạch chạy như bay, vừa chạy vừa hô: "Một hai một, Tiểu Bạch, tao sắp bắt được mày rồi!"

Tiểu Bạch càng chạy nhanh hơn.

Phó Nhiễm ở phía sau không khỏi bật cười: "Anh Hai, em thật sự rất thích Tiểu Lạc. Muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Vô tư vô lo, thật tốt!"

Phó Thiếu Đình nhìn về phía trước, Tô Tiểu Lạc đang cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng bóng, khóe miệng anh cũng không nhịn được mà cong lên.
"Em cũng có thể như vậy."

"Em có thể sao?" Phó Nhiễm có chút hoang mang.

"Ngôi nhà này vốn dĩ không nên do em gánh vác! Hãy là chính mình." Phó Thiếu Đình nói xong, sải bước đuổi theo.

****

Sáng sớm hôm sau, tài nấu nướng của A Bố Y nhận được sự khen ngợi nhất trí từ gia đình họ Tô.

Vương Thiến cười nói: "Tay nghề của A Bố Y tốt như vậy, cháu cũng không nỡ chuyển ra ngoài nữa."

Tô Chính Quốc gật đầu: "Quả thật không tệ, bánh bao nhỏ này còn ngon hơn cả ngoài hàng, có lòng lắm."

Tô Tiểu Lạc tranh công cho A Bố Y: "Ông già, A Bố Y dậy từ mấy giờ sáng để nhào bột đấy, có tâm lắm ạ."

"Nhóc con, sao cháu biết rõ ràng vậy?" Tô Chính Quốc tò mò hỏi.

"Đêm qua cháu dậy uống nước nên biết ạ." Tô Tiểu Lạc đỏ mặt nói.

"Rõ ràng là dậy đi xuống bếp ăn vụng." Tô Vãn không chút lưu tình vạch trần cô, "Cháu dậy uống nước, thấy cô ta sai A Bố Y nấu cho một bát mì, còn cho thêm một quả trứng nữa."

"Hèn gì mấy hôm nay trứng trong nhà hết nhanh thế." Trình Nhã cuối cùng cũng biết đáp án.

Tô Tiểu Lạc lẩm bẩm: "Đói bụng thì không được ăn sao?"

Tô Chính Quốc lập tức bênh vực cháu gái: "Tiểu Cửu mấy hôm nay đều đi chạy bộ đêm rèn luyện sức khỏe, nửa đêm đói bụng ăn chút đồ cũng bình thường mà. Con đi chạy bộ đêm, nửa đêm ăn cũng có ai nói gì con đâu, cho con thêm hai quả trứng nữa!"

"Ông nội, ông thật tốt." Tô Tiểu Lạc làm nũng, "Ông sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Tiểu Cửu nói ông nội sống lâu trăm tuổi, vậy nhất định phải sống lâu trăm tuổi! Ông còn phải ở bên Tiểu Cửu một thời gian dài nữa!" Tô Chính Quốc cưng chiều nói. "Hôm nay định đi chơi đâu, ông nội đưa cháu đi."

"Hôm nay cháu không đi đâu cả, hôm nay anh Sáu về rồi!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Cháu muốn đi tìm anh ấy."

Bình Luận (0)
Comment