Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 53

 
"Nó có gì hay ho mà xem chứ." Tô Chính Quốc không khỏi có chút ghen tị, mấy hôm trước Tô Tiểu Lạc cứ bận học không có thời gian để ý đến ông, thật vất vả mới rảnh rỗi lại còn muốn đi tìm thằng Sáu. "Ông già này chẳng được ai yêu thích cả!"

"Sao lại thế được, cháu tìm anh Sáu là có việc chính mà." Tô Tiểu Lạc dỗ dành ông cụ như dỗ trẻ con, "Anh Sáu nói, hai hôm nữa muốn về quê thăm bà nội, ông có đi không?"

"Đi chứ!" Tô Chính Quốc vốn đã có ý này từ lâu, chỉ là sợ Tô Tiểu Lạc từ chối nên không dám nói ra.

"Vậy thì ông ngoan ngoãn chờ đi, đến lúc đó cháu sẽ dẫn ông theo!" Tô Tiểu Lạc cười nói.

Tô Chính Quốc hài lòng rồi, coi như cũng có lời giải thích với bà xã quá cố.

Tô Vãn đặt bát đũa xuống, Trình Nhã thấy cô ta ăn ít liền hỏi: "Sao ăn ít vậy?"

"Vâng, con no rồi ạ." Tô Vãn cầm cặp sách lên, "Con đi học đây."

Trình Nhã có chút lo lắng: "Ngày nào cũng ăn ít như vậy, sao cơ thể chịu nổi?"

Tô Chính Quốc nói: "Thời chúng ta còn chẳng có cơm mà ăn, cơm phải tranh nhau mới có. Bây giờ có cơm ăn lại không ăn, đúng là chưa biết đói là gì!"

Lời nói tuy thô nhưng lý lẽ không sai.

Tô Tiểu Lạc cũng không thể hiểu nổi. Dân lấy ăn làm đầu, vậy mà còn có người đối đầu với đồ ăn?

Tô Vãn đang đi ra cửa nghe thấy câu này thì bước chân khựng lại, hai mắt đỏ hoe. Từ khi Tô Tiểu Lạc đến, ông nội càng không thích cô ta nữa.

Ăn cơm xong, Tô Tiểu Lạc đến căn nhà nhỏ của bạn thân anh Sáu, chờ anh ấy đến.

Bạn thân của anh Sáu tên là Trần Tử Dương, cha mẹ anh ấy trong thời kỳ đặc biệt đã hi sinh vì nhân dân, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một bà nội bị mù. Vì lý do này nên anh ấy không lấy được vợ, giống như Tô Hòa, trở thành người khó giải quyết chuyện hôn nhân.

"Bà Trần ơi."

"À, Tiểu Lạc đấy à?" Bà Trần nhớ giọng nói của Tô Tiểu Lạc, ngọt ngào lại lễ phép.

"Bà thật thông minh, đoán đúng rồi! Đây là phần thưởng ạ!" Tô Tiểu Lạc đưa cho bà Trần một miếng bánh đậu xanh. "Cái này cháu đã đặc biệt dặn nhân viên cửa hàng giảm bớt đường rồi đấy ạ! Có thể không được ngon lắm, nhưng người già không nên ăn quá nhiều đường."

Tô Tiểu Lạc lải nhải.

Bà Trần cười nói: "Ngọt lắm, ngọt đến tận tâm can bà rồi."

"Hi hi, cháu mua cả gói đấy, bà cứ ăn từ từ thôi ạ!" Tô Tiểu Lạc đặt bánh đậu xanh sang một bên, ngồi xuống cạnh bà, "Anh Sáu cháu và anh Tử Dương sắp về rồi, còn mang về cho bà rất nhiều táo nữa!"

"Thật sao!" Bà Trần đáp lời, "Tử Dương với Tô Hòa lần này đi hơi lâu rồi, cũng nên về thôi."

Nhà Trần Tử Dương là nhà cấp bốn, rộng khoảng một mẫu, mấy hôm trước Trần Tử Dương và Tô Hòa đã phá bỏ hết mấy căn nhà đất cũ, xây tạm mấy bức tường gạch, lợp mái che tạm coi như nhà kho.

Và đây chính là nơi họ chở táo đến cất giữ, cũng là nơi che mắt mọi người.

Hai người đợi một lúc thì một chiếc xe tải dừng lại.

"Anh Sáu!" Tô Tiểu Lạc đã lâu không gặp Tô Hòa, cũng có chút nhớ nhung.

"Tiểu Cửu." Tô Hòa cùng người trồng táo hái táo, phơi nắng đến đen cả người, nhưng thu hoạch rất bội thu.

Anh ấy đi theo hướng Tiểu Lạc chỉ, vừa đúng lúc gặp một chiếc xe chở táo bị tai nạn, táo đổ hết xuống rãnh.

Số táo trên xe tải bị nạn là đơn hàng đặc biệt, nếu không vận chuyển kịp thời sẽ phải chịu trách nhiệm, thế là Tô Hòa và Trần Tử Dương rất thuận lợi bán được hơn một nửa số táo cho chiếc xe đó.

Cả Tô Hòa và Trần Tử Dương đều rất phấn khích, số táo này không chỉ giúp họ thu hồi vốn mà còn lãi được năm trăm tệ. Hiện tại còn lại một nửa số táo, lần này đúng là kiếm bộn rồi!

Trần Tử Dương ban đầu còn có chút ý kiến với quyết định của Tô Hòa, đoạn đường đó đi vòng hơn đường về, tốn thêm không ít tiền xăng.

Nhưng khi thực sự gặp được người mua táo, anh ấy mới hiểu tại sao Tô Hòa lại mù quáng tin tưởng Tô Tiểu Lạc như vậy.

Quả thực là thần nhân!

Tô Hòa đưa số vốn và năm trăm tệ kiếm được cho Tô Tiểu Lạc, Trần Tử Dương cũng giơ hai tay tán thành.

Tô Tiểu Lạc nhận lấy, lấy ra một nghìn hai, đưa lại ba trăm tệ còn lại nói: "Số này mang về trả cho ông nội, còn lại coi như vốn, sau này hai anh kiếm được tiền, đừng hòng bỏ rơi em đấy!"

"Không đời nào!" Trần Tử Dương liên tục xua tay, "Em chính là nữ thần may mắn của bọn anh! Sau này dù bọn anh kiếm được bao nhiêu tiền cũng đều có phần của em."

"Đúng vậy!" Tô Hòa lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của thành công, tất cả đều nhờ Tiểu Cửu.

Nhất định là bà nội trên trời phù hộ, mới đưa Tiểu Cửu đến bên cạnh bọn họ!

Chắc chắn là vậy rồi!

Tô Tiểu Lạc vốn định giúp khuân số táo còn lại xuống, kết quả hai người đàn ông lực lưỡng này không cho cô động tay, bảo cô ra một bên nghỉ ngơi.

Bà Trần vẫy tay với Tô Tiểu Lạc, cười nói: "Tiểu Lạc, cứ để bọn họ làm việc nặng, cháu ngồi đây nói chuyện với bà!"

Tô Tiểu Lạc ngồi xuống bên cạnh bà Trần, bà ấy thở dài nói: "Tử Dương nhà bà cái gì cũng tốt, chỉ là bà già này liên lụy nó."

"Bà Trần cứ yên tâm đi ạ!" Tô Tiểu Lạc cười, "Chờ anh Tử Dương xây nhà mới xong, thiếu gì cô gái tranh nhau gả cho anh ấy!"

Bà Trần cười toe toét: "Con bé này, cứ thích dỗ dành bà già này vui thôi!"

Tô Tiểu Lạc cười hì hì, tiếp tục nói: "Nếu không phải chính sách không cho phép, lấy mười tám cô vợ cũng được, một người bóp vai, một người xoa chân, một người giặt quần áo, một người nấu cơm, một người dọn dẹp vệ sinh."

Bà Trần cười ngặt nghẽo, biết cô đang cố làm bà vui. Nhưng chỉ cần nghe những lời này thôi, quả thật cũng thấy vui rồi.

Tô Tiểu Lạc không phải nói bừa, mệnh cách của Tô Hòa và Trần Tử Dương đều là mệnh phú quý, là những người đầu tiên trở thành vạn phú ông.

Đặc biệt là Trần Tử Dương có đôi mắt đào hoa, ánh mắt lúc nào cũng như cười như không, long lanh dễ khiến phụ nữ say mê. Khóe miệng hơi cong lên như trăng non, tóc còn hơi xoăn tự nhiên.

Kiểu tướng mạo này mà ở thời cổ đại, ba vợ bốn nàng hầu tuyệt đối không thành vấn đề.

"Tiểu Cửu nhà tôi đúng là cây hài, đi đến đâu cũng chọc cho người ta vui vẻ." Tô Hòa cười nói.

"Đúng là hài hước thật." Trần Tử Dương nhìn Tô Tiểu Lạc với ánh mắt ôn hoà, "Thật ghen tị với cậu, có thể thường xuyên vui vẻ ở bên cây hài này."

"Em gái tôi chính là em gái cậu!" Tô Hòa nói, "Cũng là cây hài của cậu."

Trần Tử Dương mỉm cười: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Khuân hết táo xong, mấy người đi ra ngoài tiệm ăn, làm bà Trần xót hết cả ruột. Bà Trần cứ luôn miệng nói: "Ăn ở nhà là được rồi, sao còn ra ngoài ăn làm gì?"

"Chúng ta cũng xa xỉ một lần, coi như ăn mừng!" Trần Tử Dương cười nói.

"Chúng ta không về nhà ăn cơm, không sao chứ?" Tô Hòa quen bị la mắng rồi, không khỏi hỏi Tô Tiểu Lạc một câu.

"Không sao đâu, em đã nói với ông nội rồi, chúng ta ăn cơm xong sẽ về ạ!" Tô Tiểu Lạc cười trả lời.

"Vậy thì tốt!" Tô Hòa yên tâm.

*****

Nhà họ Tô.

Sau bữa tối, Phó Thiếu Đình không thấy Tô Tiểu Lạc đến học thêm, theo thói quen liền liếc nhìn về phía nhà họ Tô.

Chưa đến mười giờ, anh đã ra khỏi nhà. Đi ngang qua nhà họ Tô, vừa lúc nhìn thấy Tô Tiểu Lạc cùng Tô Hòa và Trần Tử Dương đang vừa đi vừa cười nói vui vẻ.


Bình Luận (0)
Comment