Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 87

 

Hoàng Lỗi run rẩy ôm chặt lấy Phó Vân Hải, không nói một lời nào. Trương Bình càng nắm chặt tay cậu đến đỏ cả lên, giọng the thé: "Tại sao con không nói gì? Con muốn để bố Hải của con bỏ đi sao?”

“Đủ rồi!” Phó Vân Hải lập tức gỡ tay cô ta ra, nhíu mày nói:
“Trương Bình, cô không thấy Lỗi Lỗi đã rất sợ hãi sao? Rốt cuộc cô đã làm gì với thằng bé?”

“Vân Hải, anh đừng rời bỏ mẹ con em, chúng em không thể sống thiếu anh được.” Trương Bình vừa khóc vừa quỳ xuống, ôm chặt lấy chân Phó Vân Hải.

“Đừng hòng dùng cách này để trốn tránh tội lỗi của chị.” Phó Nhiễm tiến lên kéo cô ta ra. Cô ấy hiểu rất rõ anh trai mình là người có lòng dạ mềm yếu. Trương Bình đã nhìn thấu điểm này và luôn lợi dụng nó.

Anh trai cô ấy ngay cả với những con mèo hay chó hoang, thà nhịn đói cũng sẵn sàng chia sẻ đồ ăn của mình. Huống chi đây lại là Lỗi Lỗi.

Trương Bình lúc nào cũng dùng Hoàng Lỗi để uy hiếp anh trai cô ấy, lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.

“Không ai được chia cắt chúng tôi!” Trương Bình vừa hét lên, vừa mạnh mẽ đẩy Phó Nhiễm ngã ra.

Tô Hòa từ trước đã để mắt đến tình hình, anh ấy vội đỡ lấy Phó Nhiễm. Dù anh ấy không quen động tay động chân với phụ nữ, nhưng lần này cũng khó lòng nhịn được.

Anh ấy lạnh lùng nói: "Trương Bình, nếu chị còn dám động đến Phó Nhiễm lần nữa, đừng trách tôi không khách sáo!”

“Các người đều ức hiếp mẹ con tôi! Lỗi Lỗi, mẹ sẽ đưa con đi tìm bố con!” Trương Bình gào lên, cố giằng lấy Hoàng Lỗi.

Phó Vân Hải che chắn cho Hoàng Lỗi, nhưng lại bị Trương Bình cắn chặt vào tay.

Hoàng Lỗi thấy vậy giơ tay đập mạnh lên đầu Trương Bình, vừa đập vừa hét: "Đồ xấu xa, buông bố Hải ra! Tôi đánh chết bà!”

Hoàng Lỗi hoàn toàn mất kiểm soát, giống như một con thú hoang nhỏ đầy giận dữ, cố gắng bảo vệ Phó Vân Hải bằng cách của mình.

Phó Vân Hải nhận thấy tình trạng của Hoàng Lỗi không ổn, anh ấy không còn để ý gì nữa, lập tức tung một cú đá vào bụng Trương Bình, hất cô ta văng xa ra.

“Lỗi Lỗii, bố Hải không sao rồi.”

Hoàng Lỗi trợn trừng mắt, trong ánh mắt chứa đầy sát ý không hợp với tuổi của mình. Cậu bé lảo đảo, miệng lẩm bẩm: "Không để bà ta làm hại bố Hải.”

“Lỗi Lỗi!”

Hoàng Lỗi ngất lịm. Người trong viện phúc lợi lập tức gọi bác sĩ trực ban. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: "Đứa trẻ này đã chịu tổn thương tâm lý quá lớn. Đợi khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ xem xét thêm.”


Trương Bình co ro trong góc giường, bụng đau dữ dội. Cô ta lôi từ túi áo ra một chiếc bút máy, rút nắp bút. Lợi dụng lúc mọi người không để ý, cô ta ôm lấy Hoàng Lỗi rồi bước đến bên cửa sổ.

“Trương Bình, chị định làm gì?”

“Đây là tầng hai, nếu nhảy xuống chị sẽ mất mạng đấy.”

“Thả Lỗi Lỗi xuống ngay!”

Tầng hai của viện phúc lợi cao hơn các tòa nhà thông thường, nếu nhảy xuống chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Trương Bình chĩa đầu bút sắc nhọn vào người Hoàng Lỗi, giọng đầy uất hận: "Nếu các người đã không chấp nhận mẹ con tôi, vậy chúng tôi sống còn ý nghĩa gì? Chi bằng chết đi, đến tìm bố của thằng bé dưới suối vàng!”

“Chị muốn chết thì sao lại kéo Lỗi Lỗi theo?” Phó Nhiễm giận dữ nói.

“Là các người ép mẹ con tôi đến đường cùng, tôi muốn các người sống cả đời trong ân hận!” Trương Bình gào thét.

“Trương Bình, đừng tiếp tục sai lầm nữa!” Phó Vân Hải nóng nảy khuyên can.

“Sai lầm của tôi chính là đã gặp anh. Chính anh đã cho tôi hy vọng rồi lại đẩy tôi vào tuyệt vọng!” Trương Bình oán hận. “Các người, từng người một, đều chẳng phải người tốt!”

“Thế còn chị? Chị nghĩ chị là người sao?” Tô Tiểu Lạc lên tiếng.

“Tôi muốn ra ngoài! Tôi sẽ nuốt sống cô ta!” Con sói trong viên ngọc cổ gầm lên, không thể chịu đựng thêm nữa.

“Câm miệng!” Trương Bình quay phắt lại, cô ta căm ghét Tô Tiểu Lạc nhất. Nếu không có cô, cô ta sao có thể rơi vào tình cảnh này. “Tôi chết cũng sẽ không tha cho cô!”

“Tuỳ lúc, tôi rất sẵn lòng.” Tô Tiểu Lạc mỉm cười gian xảo.

“Đừng đắc ý quá, Tô Tiểu Lạc! Tôi sẽ khiến các người sống trong ân hận mãi mãi!” Trương Bình lia ánh mắt đầy căm hận qua từng người có mặt.
(Cái thể loại người gì vậy trời???)

“Thế chị có hối hận không?” Tô Tiểu Lạc lạnh lùng hỏi. "Chị đã hại chết mẹ ruột của Lỗi Lỗi - chị ruột của chính mình.”

Ban đầu Tô Tiểu Lạc suy đoán vụ án mạng liên quan đến Trương Bình, nghĩ rằng cô ta đã sát hại bố của Hoàng Lỗi, cho đến khi hồn ma của một người phụ nữ xuất hiện bên cạnh cô ta.

Chẳng trách Phó Thiếu Đình từng nhờ người điều tra, và kết quả cho thấy cái chết của bố Hoàng Lỗi không có gì đáng ngờ.

Trương Bình và chị gái có vài nét giống nhau, Hoàng Lỗi thừa hưởng một phần diện mạo từ mẹ mình. Vì vậy, Tô Tiểu Lạc chưa từng nghĩ hai người họ không phải là mẹ con ruột.

Sắc mặt Trương Bình thay đổi rõ rệt, cô ta tức giận quát: "Cô nói bậy bạ gì thế?”

“Hoàng Lỗi là con của chị gái chị.” Tô Tiểu Lạc nói rõ từng chữ. “Khi chị gái chị sinh Hoàng Lỗi, chị được nhờ chăm sóc đứa bé. Chị ấy còn dự định tìm cho chị một gia đình tốt để gả vào. Nhưng chị lại nhắm vào chồng của chị gái mình, đẩy chị ấy ngã từ cầu thang xuống. Chị ấy bị thương nặng rồi qua đời. Sau đó, chị lấy cớ chăm sóc Hoàng Lỗi để gả cho anh rể. Nếu chị đối xử tử tế với Hoàng Lỗi thì chị ấy sẽ không trách chị. Nhưng chị lại mất nhân tính, ra tay ngược đãi chính đứa cháu ruột của mình!”

“Tôi không làm, không phải tôi!” Trương Bình điên cuồng lắc đầu. “Cô bịa đặt vu khống!”

“Vậy để hai chị em chị đối chất xem sao.” Tô Tiểu Lạc búng ngón tay, một tia sáng vàng lướt qua căn phòng. “Sói!”

Con sói từ miếng ngọc cổ nhảy ra, xoay tròn trong không trung, rồi phun một luồng khí xanh về phía những người còn lại, khiến tất cả họ đứng bất động.

Con sói vẫy đuôi, vẻ mặt đầy tự mãn: "Gà nướng ta ăn không uổng công chứ!”

“Chỉ có chút tiền đồ này!” Tô Tiểu Lạc liếc mắt khinh bỉ.

Phó Thiếu Đình vừa lúc đẩy cửa bước vào, nhíu mày nhìn quanh: "Có chuyện gì vậy?”

Con sói lại phun khí về phía Phó Thiếu Đình.

Hả? Không có tác dụng?

Không cam tâm, nó phun thêm vài lần nữa.

Vẫn không có tác dụng?

Tô Tiểu Lạc không nhịn được cười. "Ngốc quá, thu về!”

Con sói bị thu lại vào miếng ngọc, vội vã hấp thụ linh lực để hồi phục.

“Cô gái nhỏ, tên đàn ông này là ai vậy? Phun mãi mà não ta sắp thiếu oxy rồi.”

“Đến ta còn không động nổi anh ấy, ngươi bỏ cuộc đi!” Tô Tiểu Lạc thì thầm.

“Gì vậy?” Phó Thiếu Đình khó hiểu hỏi.

“Không có gì, xem tiếp đi.” Tô Tiểu Lạc khoanh tay, ngồi xuống cái ghế.

Trương Bình nhìn thấy bóng người trong góc, hoảng hốt lắc đầu: "Đừng, đừng tới đây!”

Bóng người đó ngẩng đầu lên, khuôn mặt có vài nét giống Trương Bình. Cô ấy bước chậm rãi về phía cô ta, ánh mắt chằm chằm đầy uất hận.

“Đừng tới đây!” Trương Bình giơ bút máy chĩa vào cổ Hoàng Lỗi.

“Trương Bình, cô đã hại chết tôi, tại sao lại không đối xử tốt với Lỗi Lỗi?”

“Không phải tại cái tên chồng chết tiệt của chị sao? Anh ta bỏ lại mẹ con tôi bơ vơ, tôi đành phải tìm cho Lỗi Lỗi một người bố mới. Tất cả là do Phó Vân Hải! Anh ta không giữ lời hứa, rõ ràng đã nói là sẽ cưới tôi, vậy mà lại lật lọng!” Trương Bình gằn giọng đầy hận thù.

“Tôi đưa cô từ quê lên thành phố, còn định tìm cho cô một mối tốt. Tôi đã làm gì hại cô mà cô lại đối xử với tôi như thế?” Trương Nguyệt đau đớn hỏi.

“Chị đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Chị đưa tôi lên thành phố, rồi nói gì với người mai mối? Nói rằng tôi ít học không cần tìm chỗ tốt quá. Nếu tôi không nghe thấy tận tai, làm sao biết được bộ mặt thật của chị?”

“Chị không ngờ đúng không? Dù tôi không học nhiều nhưng cuối cùng vẫn lấy được chồng chị, cướp luôn vị trí giáo viên của chị!”

Trương Bình ngửa đầu cười lớn, nhưng nước mắt lại bất giác tuôn rơi.

“Tất cả là tại chị! Chị không nên đưa tôi lên đây, lại càng không nên giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi!”


Bình Luận (0)
Comment