Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 88

 
Trương Nguyệt khẽ nói: “Tôi từng nói cô ít học, không cần tìm gia đình tốt quá. Là bởi người ta quý ở việc biết tự lượng sức mình. Chúng ta, những cô gái bước ra từ làng quê, nếu không có công việc ổn định thì mấy ai nhìn đến?”

“Tôi đã cố gắng học tập, thi đỗ làm giáo viên, có đồng lương rồi mới có tiếng nói. Tôi khuyên cô đi học, cô có học không? Bảo cô đi kiếm việc, cô có làm không?”

“Tôi nhờ người tìm mai mối cho cô, không chọn nơi quá tốt, vì sợ cô sẽ khổ nếu lấy phải gia đình không hợp.”

“Nhưng giờ chị nói thế thì có ích gì?” Trương Bình cười khẩy, chẳng tin lấy một chữ. “Cuộc sống khổ sở của tôi đều do chị gây ra. Nếu không phải chị kéo tôi lên thành phố, tôi đã không rơi vào cảnh này.”

Trương Nguyệt thở dài: "Đúng là tôi sai. Khi nghe đồng hương kể bố mẹ đã chọn cho cô một người. Gã đó ngoài 40 tuổi, góa vợ, lại thường xuyên đánh đập vợ khi say rượu. Người vợ trước của gã cũng chết dưới tay gã. Nghe chuyện đó, tôi mất ngủ cả đêm. Tôi năn nỉ bố của Lỗi Lỗi, rằng dù sao tôi và Lỗi Lỗi cũng cần người chăm sóc, hay là đưa cô lên thành phố, chờ Lỗi Lỗi lớn chút rồi tìm cho cô một gia đình tốt. Nhưng tôi đã sai, đưa sói vào nhà.”

Nhớ lại chuyện cũ, Trương Bình bỗng rùng mình. Năm đó, quả thực có một người đàn ông ngoài 40 thường xuyên đến nhà, ánh mắt kỳ lạ cứ nhìn chằm chằm vào minh. Khi đó, cô ta nghĩ rằng mình xinh đẹp nên mới được chú ý. Nhưng giờ xem ra, chắc chắn tên đó có ý đồ xấu.

Trương Bình lắc đầu, cười lạnh:
“Chị học nhiều, nói chuyện dĩ nhiên rất giỏi. Nếu chị thật lòng tốt với tôi, sao lại muốn tôi đi làm bảo mẫu cho người ta?”

Trương Nguyệt áy náy nhìn Phó Vân Hải, chậm rãi nói:
“Cô có biết nhà đó là nhà ai không?”

“Là nhà ai thì cũng là đi làm bảo mẫu thôi!” Trương Bình hét lên. “Chúng ta đều là con cùng một bố mẹ, tại sao chị được gả cho sĩ quan quân đội, còn tôi phải đi làm bảo mẫu cho người khác?”

Thế giới này sao có thể bất công đến vậy?

Trương Nguyệt nói: "Bố của Lỗi Lỗi kể rằng nhà họ Phó đang cần một bảo mẫu. Anh ấy cũng nói Phó Vân Hải đã đến tuổi cưới vợ nhưng vẫn chưa có người yêu. Tôi đã động lòng ích kỷ. Nhà họ Phó tuy rằng ngạch cửa cao, nhưng tôi từng gặp Phó Vân Hải, bố của Lỗi Lỗi cũng khen không ngớt lời. Tôi nghĩ, có lẽ cô sẽ có cơ hội.”

“Là lỗi của tôi khi có suy nghĩ bẩn thỉu đó. Ông trời cũng đang trừng phạt tôi rồi.”

Trương Nguyệt đã sớm hối hận vì những việc mình làm, không chỉ hại bản thân mà còn hại cả Lỗi Lỗi.

“Chị nói gì?” Trương Bình sững sờ, không tin nổi tai mình. “Chị muốn tôi đến nhà họ Phó sao?”

Trương Bình sát hại chị gái mình cũng chỉ vì muốn sống cuộc đời tốt hơn. Với bố của Lỗi Lỗi, cô ta không thực sự yêu, chỉ muốn chứng minh bản thân không thua kém chị gái. Nhưng sau khi bố của Lỗi Lỗi qua đời, lần đầu tiên trong bệnh viện, cô ta nhìn thấy Phó Vân Hải.

Lần đầu tiên cô ta nhận ra, thì ra đàn ông có thể dịu dàng, trọng tình trọng nghĩa và đầy chính trực đến vậy!

Phó Vân Hải đã giúp lo liệu tang sự cho bố của Lỗi Lỗi. Từ đó, cô ta bắt đầu yêu thầm anh ấy, viện cớ đủ chuyện để tìm đến nhờ vả.

“Tôi đã tạt nước lạnh lên người Lỗi Lỗi giữa mùa đông, khiến thằng bé sốt cao.”

“Tôi đẩy thằng bé ngã xuống đất, khiến nó bị thương.”

“Tôi cố tình tung tin ở trường rằng Lỗi Lỗi là đứa trẻ không có bố, khiến bao đứa trẻ khác bắt nạt nó.”

“Thằng bé cứng đầu lắm, tôi ép nó phải cầu xin Phó Vân Hải làm bố của nó. Nhưng nó không chịu. Thế nên tôi dọa, nếu nó không làm thì tôi sẽ không cho nó gặp anh ấy nữa.”

“Ha ha ha ha…”

Trương Bình ngửa đầu cười lớn, nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: "Tôi làm tất cả những điều này chỉ vì muốn có được Phó Vân Hải. Nhưng kết quả là, tôi chẳng có được gì cả.”

“Cô đừng sai thêm nữa.” Trương Nguyệt nói, “Lỗi Lỗi là đứa trẻ vô tội.”

“Chị chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.” Tô Tiểu Lạc khinh bỉ nhìn Trương Bình, lạnh nhạt nói: “Tìm đủ loại lý do để biện minh, chị không thấy mệt sao? Núi cao nhìn núi khác cao, chị có từng soi gương xem mình là loại cóc ghẻ nào, lại dám mơ đến thịt thiên nga?”

“Cô câm miệng! Tôi không phải là cóc ghẻ!” Trương Bình tức giận hét lên. “Là nhà họ Phó mắt chó nhìn người thấp, không chịu chấp nhận tôi. Nếu không, gia đình ba người chúng tôi đã yên ấm rồi!”

“Buồn cười chết mất.” Tô Tiểu Lạc che miệng cười khúc khích: “chị lười biếng không chịu phấn đấu, ngay cả gia đình chị gái cũng muốn chiếm đoạt, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng khá lên chút nào.”

Trương Nguyệt lên tiếng, giọng đầy lo lắng: "Cô buông Lỗi Lỗi ra đi.”

Trương Bình nhìn người chị gái mà cả đời mình ghen ghét, nở nụ cười u ám: "Chị gái, chị chỉ có một đứa con trai, làm sao tôi nỡ để thằng bé sống trong cái thế giới xấu xa này. Tôi sẽ đưa nó đi tìm chị! Ha ha ha!”

“Thả tôi ra! Tôi sẽ nuốt chửng cô ta, rồi đem cô ta như cái rắm mà đánh ra!” Con sói trong ngọc cổ gầm gừ, móng vuốt cào xuống đất, không thể chịu đựng thêm nữa.

“Đừng xen vào chuyện này!” Tô Tiểu Lạc búng tay một cái, một luồng kim quang lóe sáng.

“Trương Bình, cô điên rồi! Mau thả Lỗi Lỗi ra!” Phó Vân Hải vừa chuyển động được, lập tức cuống cuồng hét lớn.

“Vân Hải, anh phải nhớ rằng em thật lòng yêu anh!” Trương Bình nhìn Phó Vân Hải, đôi mắt đầy tự mãn, tưởng rằng đó là biểu hiện của tình yêu. Cô ta ném cây bút trong tay đi, ôm lấy Hoàng Lỗi rồi ngã ngửa ra sau.

Phó Vân Hải lao đến, kịp thời túm lấy hai tay của Hoàng Lỗi.

Trương Bình giữ chặt chân cậu bé, điên cuồng hét lên: "Được thôi, để nó ở lại với anh! Anh sẽ không bao giờ cưới được người con gái mà anh yêu! Ha ha ha!”

Cuối cùng, cô ta buông tay. Tiếng “rầm” vang lên khi cô ta ngã xuống đất.

Chết mà mắt vẫn không nhắm được.

Ánh mắt Trương Nguyệt đầy lưu luyến nhìn con trai mình lần cuối, rồi nói: "Tôi không mong mọi người đối xử tốt với thằng bé. Tôi chỉ hy vọng mọi người có thể gửi nó vào trại trẻ mồ côi, sau này tìm một gia đình tốt nhận nuôi nó.”

Nói xong, Trương Nguyệt quỳ xuống trước mặt mọi người.

Tô Tiểu Lạc gật đầu đồng ý.

“Trương Nguyệt lén trốn về đây, chắc chắn sẽ bị chịu hình phạt nặng nề, thậm chí mất đi tư cách đầu thai.” Con sói nói.

“Đây chính là tình mẫu tử sao?” Tô Tiểu Lạc nhướng mày.

Phó Thiếu Đình khẽ gõ vào đầu cô, hỏi: "Cô đang nói chuyện với ai thế?”

“Đừng gõ đầu tôi nữa! Tôi nói trước nhé, nếu gõ ngốc thật thì anh phải chịu trách nhiệm đó.” Tô Tiểu Lạc xụ mặt, nói như sắp khóc.

“Ba bữa một ngày.” Phó Thiếu Đình nhếch môi cười: “Đối xử với cô như nuôi heo, thế nào?”

“Anh lo mà quan tâm anh trai mình đi.” Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng: “Cứ như thế này, anh ấy thực sự sẽ không cưới được vợ đâu.”

“Anh Cả vốn là người có trách nhiệm.” Phó Thiếu Đình khoanh tay, bình thản nói: “Bất kể anh ấy lựa chọn thế nào, tôi đều ủng hộ.”

“Dù lựa chọn đó khiến anh ấy lỡ mất người mình yêu sao?” Tô Tiểu Lạc không khỏi hỏi lại.

“Nếu đã lỡ mất, thì chắc chắn không phải là tình yêu đích thực. Có gì đáng tiếc đâu?” Phó Thiếu Đình nhàn nhạt trả lời.

“Anh và anh Cả đúng là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau.” Tô Tiểu Lạc gật gù nhận xét. Cô có thể chắc chắn một điều: người đàn ông này tuyệt đối không phải kẻ mù quáng vì tình yêu.

“Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng.” Đôi mắt Phó Thiếu Đình sâu thẳm: “Tôi sẽ không để những chuyện tầm thường trói buộc mình.”

Tô Tiểu Lạc gật đầu, tỏ vẻ rất đồng tình: "Anh nói đúng! Tôi hoàn toàn ủng hộ!”

Phó Thiếu Đình khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô: "Nhóc con, dọn dẹp cái mớ hỗn độn này đi.”

Trong phòng, chỉ có Tô Tiểu Lạc và Phó Thiếu Đình là hiểu rõ mọi chuyện.

Ôn Dữ nhận được báo án, liền đến hiện trường ghi lại lời khai.

Nhìn nội dung được ghi lại, anh ta không khỏi tò mò: nếu anh Cả của Phó Vân Hải biết được sự thật, liệu anh ấy sẽ phản ứng ra sao?

Bình Luận (0)
Comment