Ghi lời khai xong, Phó Thiếu Đình kéo Ôn Dữ sang một bên, hai người thì thầm vài câu rồi mới đi tìm Tô Tiểu Lạc và những người khác.
Tô Tiểu Lạc hỏi: "Bà lão bán cổ trùng đã tìm được chưa?”
Sắc mặt Phó Thiếu Đình trầm xuống: "Bà ta mất cách đây hai hôm rồi.”
“Mất rồi? Sao trùng hợp thế?” Tô Tiểu Lạc kinh ngạc.
“Ừ.” Phó Thiếu Đình cũng thấy kỳ lạ. “Gia đình đã chôn cất bà ta. Có cần phải… đào mộ không?”
“Phụt!” Tô Tiểu Lạc không nhịn được bật cười: "Anh cẩn thận đó, có phải anh nghiện đào mộ rồi không?”
Phó Thiếu Đình đứng thẳng người, nhíu mày nói: "Manh mối đã bị cắt đứt rồi.”
“Nếu dễ dàng phát hiện như vậy, thì mấy năm qua các người đã chẳng mù mờ thế này.” Tô Tiểu Lạc vừa xoa bụng vừa nói: "Tôi đói rồi, về nhà ăn cơm trước đây.”
Buổi chiều Phó Thiếu Đình phải trở lại căn cứ, nên không về cùng họ.
Tâm trạng Phó Nhiễm không tốt, suốt đường đi chẳng nói được mấy câu.
Chuyện của Hoàng Lỗi thật khiến người ta đau lòng, nhưng cũng không biết phải làm gì với cậu bé.
Còn mối hoạ Trương Bình, thì cô ta lại chọn cách chết để trốn tránh.
Khi xe về đến nhà họ Phó, Tô Hòa dừng xe lại dặn dò: "Phó Nhiễm, về nhà tắm nước nóng, ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm nhé.”
Phó Nhiễm gật đầu: "Cảm ơn, vì chuyện nhà tôi đã làm phiền mọi người.”
Nhìn theo bóng dáng Phó Nhiễm bước vào trong nhà, Tô Tiểu Lạc thò đầu ra từ cửa sổ xe: "Anh Sáu, chị Phó Nhiễm về nhà rồi, còn Tiểu Cửu đáng thương của anh thì đói đến đau dạ dày đây này!”
Tô Hòa vội nhảy lên xe: "Được rồi, đi ngay đây!”
Hôm nay Tô Chính Quốc ở nhà chờ họ về. Nghe thấy tiếng xe ngoài cổng, ông liền tháo mắt kính, đặt tờ báo sang một bên.
“Ông nội, cháu về rồi đây!” Tô Tiểu Lạc tung tăng chạy vào nhà. Ngửi thấy mùi thơm trong phòng, cô cười hỏi: "Có phải ông mua món ngon cho cháu không ạ?”
“Cái mũi của cháu đúng là thính thật.” Tô Chính Quốc cười, đứng dậy nói: "Hôm nay cháu có lộc ăn rồi. Ông đến thăm nhà cậu cảnh vệ cũ, đúng lúc họ đang làm món gà nướng lá sen. Ông mặt dày xin về một con, vẫn còn nóng đây!”
“Thơm quá đi!” Tô Tiểu Lạc nhanh chóng bê con gà nướng ra.
Lớp bùn bên ngoài đã được nướng chín đen nứt ra, hương thơm của thịt gà lan tỏa khắp phòng.
“Xong ngay thôi, đợi Tiểu Vãn một chút.” Trình Nhã vừa nấu vừa ngoảnh đầu lại, sợ họ mở gà ra trước.
Tô Tiểu Lạc nằm bò ra bàn, vì đói mà chẳng còn chút sức lực nào: "Nói trước nhé, cái đùi gà là của cháu.”
Nhìn cháu gái đói lả, Tô Chính Quốc cau mày: "Tiểu Vãn đáng lẽ phải về sớm rồi, để cháu gái ông đói thế này thì làm sao được?”
Nói rồi, ông cầm một chiếc búa nhỏ đập vỡ lớp bùn bên ngoài. Mùi thơm phức tỏa ra, ngay cả Tô Hòa cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trình Nhã bất đắc dĩ lắc đầu. Thôi vậy, đã là ông cụ mang về, bà ấy có nói gì cũng vô ích.
Lúc này, anh cả Tô Viễn và chị dâu Vương Thiến cũng vừa về đến nhà.
“Chị dâu, chị về đúng lúc quá.” Tô Tiểu Lạc cười, vẫy tay mời ngồi: "Ông nội mang món gà nướng lá sen về, chị thử đi, ngon lắm!”
“Em ăn trước đi, chị vào bếp giúp mẹ đã.” Vương Thiến cởi áo khoác, bước vào bếp.
“Không ở lại lâu được, tối nay còn phải làm thêm.” Tô Viễn nói với Tô Tiểu Lạc, giọng như muốn nói gì đó lại thôi.
“Buổi tối chúng nó còn phải làm việc, Trình Nhã, bưng đồ ăn lên đi, ăn trước rồi để phần cho Tiểu Vãn.” Tô Chính Quốc nói, “Đừng để mọi người chờ lâu.”
Ông cụ đã lên tiếng, chẳng ai dám ý kiến thêm gì.
Trình Nhã chỉ dám tâm sự với Vương Thiến: "Cưng chiều đến mức không giống ai. Gà còn chưa ăn chung mà đã mở ra. Hồi chúng ta còn nhỏ, người lớn trong nhà chưa ăn, làm gì dám động đũa.”
Vương Thiến cười đáp: "Mẹ ơi, ai đói thì ăn trước, không sao đâu. Để bụng đói thì không tốt.”
Vương Thiến để lại một ít thức ăn cho Tô Vãn, phần còn lại mang ra ngoài.
Trong lòng Trình Nhã càng thêm buồn bực. Vốn dĩ Vương Thiến là người hiểu chuyện nhất, vậy mà giờ đây nói năng cũng chẳng còn đứng về phía bà ấy.
Bà ấy bước ra, thấy mọi người đang quây quần nói cười với Tô Tiểu Lạc, lòng lại càng không thoải mái. Vương Thiến thấy vậy liền vẫy tay: "Mẹ, mẹ ra ăn cùng đi!”
“Mẹ không đói, mọi người cứ ăn đi!” Trình Nhã quay người trở lên lầu.
Tô Tiểu Lạc ngước mắt liếc bà ấy một cái, rồi lại cúi đầu cắn thêm một miếng đùi gà.
Tô Chính Quốc nhìn thấy vậy không vui nói: "Nhóc con, đừng để ý đến mẹ cháu!”
Ngay cả con mình mà cũng không nhận ra, sống đến chừng này tuổi thật là vô nghĩa.
Tô Tiểu Lạc từ nhỏ sống ở bên ngoài, ăn uống không biết thế nào. Nhà họ Tô tuy không giàu có nhưng luôn đủ ăn ba bữa. Tô Chính Quốc buồn lòng hỏi:
“Nhóc con, hồi nhỏ có khi nào cháu bị đói không?”
Tô Tiểu Lạc mặt hơi đỏ lên, chẳng lẽ là vì cô ăn khỏe nên ông nội nghĩ cô đã từng chịu đói hay sao?
Nhìn thấy ánh mắt đầy thương xót của ông nội, cô vội nói:
“Ông nội, cháu chưa từng bị đói. Sư phụ của cháu đối xử với cháu rất tốt, hễ có thời gian là bà ấy lên núi bắt gà rừng, thỏ rừng về cho cháu ăn. Vì bà ấy ăn chay nên mọi thứ đều vào bụng cháu hết. Dù không phải sơn hào hải vị nhưng cũng không tệ. Ông yên tâm đi ạ!”
“Thế thì tốt, thế thì tốt!” Tô Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: "Sau này muốn ăn gì cứ bảo ông, ông mua cho.”
“Anh Sáu cũng mua cho em!” Tô Hòa cười nói.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: " Anh Sáu, lát nữa em viết một danh sách đưa anh nhé!”
Tô Chính Quốc vuốt râu cười lớn: "Quả nhiên cháu gái là chiếc áo bông nhỏ ấm áp nhất!”
Tô Hòa thở dài: "Nhóc con, em cứ hành anh thế này, sau này anh làm sao cưới được vợ đây?”
Tô Tiểu Lạc nghiêng đầu, vẻ tinh nghịch: "Vậy anh mau kiếm thật nhiều tiền đi, không là chị dâu tương lai chạy mất đấy!”
“Tô Hoà, em có người trong lòng rồi sao?” Vương Thiến tò mò hỏi. “Hay là để chị dâu làm mai giúp em?”
“Không, không có. Em ăn no rồi, mọi người cứ ăn tiếp nhé.” Tô Hòa vội đứng dậy, lỉnh đi mất.
“Có chuyện gì thế nhỉ? Lại còn biết ngại cơ à?” Vương Thiến cười hỏi.
Tô Chính Quốc bực bội nói: "Suốt ngày không lo làm ăn, chẳng biết cô gái nhà nào sẽ để mắt đến nó đây!”
Vương Thiến huých nhẹ vào Tô Viễn. Anh ấy khẽ hắng giọng, lấy từ trong túi ra một món đồ đặt lên bàn.
“Anh Cả, chiếc kẹp tóc đẹp quá! Là cho em sao?” Tô Vãn vừa mở cửa bước vào, thấy chiếc kẹp liền chạy ngay đến.
Chiếc kẹp được đính ngọc trai lấp lánh, khác hẳn những món ngoài tiệm. Trông vô cùng cao cấp!
Tô Vãn vừa định lấy, Vương Thiến đã nhanh tay cầm chiếc kẹp lên: "Vãn Vãn, đây là quà đồng nghiệp của anh Cả tặng, chỉ có một cái thôi. Lần sau nếu có, chị sẽ để lại cho em.”
“Đúng vậy, đồng nghiệp của anh đi công tác ở biển, tình cờ thấy người ta bán mấy món đồ này nên mua về vài cái. Chia ra rồi, chỉ còn lại cái này thôi.” Tô Viễn giải thích. “Tiểu Cửu về nhà lâu vậy rồi mà anh chưa tặng gì cả, coi như cái kẹp tóc này là chút quà nhỏ vậy.”