"Không sao đâu ạ, mọi năm anh Cả cũng cho em không ít!" Tô Vãn cười gượng gạo, cô ta cũng nhận ra mọi người trong nhà không đợi mình ăn cơm, ánh mắt cứ dán chặt vào mâm cơm đầy ắp.
Tô Chính Quốc nói: "Anh Cả và chị dâu cháu tối nay phải tăng ca, ông bảo họ ăn trước rồi."
Tô Vãn gật đầu: "Vâng, không cần đợi cháu đâu ạ, ở trường đôi khi cháu có việc, sau này không cần đợi cháu nữa."
Tô Vãn lên lầu, nằm sấp trên giường. Nghe tiếng cười nói vui vẻ dưới nhà, lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Trình Nhã đẩy cửa bước vào, nhìn cô ta với vẻ lo lắng. Tô Vãn từ nhỏ đã rất nhạy cảm, bà ấy ngồi xuống mép giường hỏi: "Vãn Vãn, sao con không xuống ăn cơm?"
Tô Vãn đỏ hoe mắt nói: "Mẹ, con không muốn xuống ăn. Tại sao Tô Tiểu Lạc chẳng làm gì cả mà vẫn được mọi người yêu quý, có thể hòa đồng với họ như vậy? Có phải con quá đáng ghét không? Có phải con rất..." thừa thãi?
Cô ta đã làm rất nhiều việc, nhưng dường như chẳng ai nhớ đến những điều tốt đẹp cô ta đã làm.
"Con ngốc, sao có thể như vậy được?" Trình Nhã ôm Tô Vãn vào lòng.
Trình Nhã nhớ đứa con gái ruột của mình, Tô Vãn phần nào đã xoa dịu nỗi lo lắng trong bà. Bà mong có người đối xử tốt với Tô Vãn như cách bà đã từng đối xử với con gái mình.
Năm đó sau khi con gái bị lạc, sức khỏe của bà ngày càng sa sút. Trong những năm ấy, tin tức tìm kiếm con gái đã được đăng báo, hễ có tin tức là bà lại lặn lội khắp nơi, nhưng lần nào cũng thất vọng trở về. Thế nhưng nhà họ Tô không từ bỏ, năm nào cũng dán thông báo tìm người. Mãi đến năm năm sau, có người mang đến bộ quần áo con gái bà mặc hồi nhỏ, cùng với chiếc khóa trường mệnh mà con bé đeo.
Bà tìm đến đôi vợ chồng kia và nhìn thấy Tô Vãn.
Tô Vãn tám tuổi đứng đó, đôi mắt to tròn. Bà quá vui mừng, đưa tiền thù lao cho đôi vợ chồng nọ rồi giữ Tô Vãn lại.
Tất cả mọi người đều rất vui, vây quanh Vãn Vãn hỏi han ân cần.
Thế nhưng khi Trình Nhã và Tống Tĩnh Thư tắm cho con bé, mới phát hiện vết bớt trên mông đã biến mất.
Lúc này họ mới nhận ra, có lẽ đã nhầm lẫn.
Tối hôm đó, họ lại tìm đến nhà đôi vợ chồng kia nhưng người ta đã đi mất. Căn nhà đó là do hai vợ chồng tạm thời thuê, chỉ thuê có hai ngày.
Họ mới hiểu ra, e là đã gặp phải kẻ lừa đảo. Nhưng chiếc khóa trường mệnh và bộ quần áo kia thì giải thích thế nào?
Tô Vãn lúc đó chỉ biết khóc, con bé ôm chặt chân Trình Nhã kêu lên: "Mẹ ơi, đừng bỏ con, con sẽ ngoan ngoãn, con sẽ giúp mẹ làm việc nhà."
Trái tim Trình Nhã như vỡ vụn, mong ngóng suốt năm năm, sợi dây hy vọng cứ căng chặt, đến lúc này hoàn toàn đứt đoạn.
Con gái ruột của bà có phải cũng đang khóc lóc van xin như thế này, mong người ta đừng bỏ rơi nó không?
Con bé còn nhỏ như vậy, có được ăn ngon mặc ấm, ngủ yên giấc không?
Gia đình người ta có đối xử tốt với nó không?
Nghĩ đến những điều này, bà nắm lấy tay Tô Vãn nói: "Ngoan nào, mẹ đưa con về nhà."
Thu hồi dòng suy nghĩ, Trình Nhã vu.ốt ve đầu Tô Vãn, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tô Vãn lặng lẽ nép vào lòng Trình Nhã, cô ta biết mẹ lại đang nhớ đến đứa con gái kia. Đôi khi mẹ nhìn cô ta, ánh mắt lại trống rỗng, như thể đang nhìn xuyên qua cô ta để thấy một đứa con gái khác.
Tô Vãn biết, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn đóng tốt vai một đứa con gái hiếu thảo, thì cô ta sẽ mãi mãi là con gái của Trình Nhã.
Đứa con gái khác của mẹ sẽ không bao giờ trở về nữa.
"Ngoan nào, xuống nhà ăn cơm thôi!" Trình Nhã nâng mặt cô ta lên. "Để bụng đói không tốt đâu."
"Vâng ạ." Tô Vãn ngoan ngoãn gật đầu, theo Trình Nhã xuống lầu.
Ánh mắt cô ta lướt qua Tô Tiểu Lạc, cho dù cả nhà đều yêu quý Tô Tiểu Lạc thì đã sao? Dù sao mẹ cũng không thích Tô Tiểu Lạc!
Tô Vãn bưng những món còn lại lên bàn, gắp cho Trình Nhã một miếng: "Mẹ, mẹ ăn đi ạ."
Trình Nhã mỉm cười, cũng gắp lại cho cô ta một miếng: "Con cũng ăn đi."
Tô Tiểu Lạc bỗng cảm thấy chiếc đùi gà trong tay mình không còn ngon lành nữa.
Con sói nói: "Nếu ngươi không ăn, có thể cho ta ăn được không?"
Con sói đã thèm thuồng từ lâu rồi, Tô Tiểu Lạc đeo miếng ngọc, nó có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi tâm trạng của cô, nên không dám chọc giận cô.
Tô Tiểu Lạc ném đùi gà xuống đất, ngay lập tức bị ngọc cổ hấp thụ.
Vương Thiến hỏi: "Vậy theo mọi người, Lỗi Lỗi cũng là một đứa trẻ đáng thương. Mẹ ruột bị hại, bố ruột cũng gặp chuyện, từ nhỏ đã bị Trương Bình ngược đãi mà lớn lên."
Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói: "Đôi khi mọi chuyện đều là số phận."
Tô Vãn nói: "Anh Vân Hải vẫn luôn yêu quý Lỗi Lỗi, nếu Lỗi Lỗi theo anh Vân Hải chắc chắn sẽ không phải chịu khổ."
Vương Thiến thở dài: "Nói vậy không đúng đâu, Lỗi Lỗi bây giờ là trẻ mồ côi, theo quy định phải đưa vào viện phúc lợi. Muốn nhận nuôi con nuôi, anh Vân Hải cũng không đủ điều kiện."
Tô Vãn nói: "Vậy anh Vân Hải tìm người kết hôn là được rồi."
"Chuyện kết hôn có thể tùy tiện tìm một người được sao?" Vương Thiến nhíu mày, "Kết hôn là chuyện đại sự, tìm đối tượng nhất định phải sáng suốt. Hơn nữa, làm mẹ kế sẽ gặp rất nhiều chuyện đấy."
Tô Vãn ôm lấy cánh tay Trình Nhã, nói với vẻ hạnh phúc: "Vậy anh Vân Hải tìm một người tốt bụng như mẹ là được rồi ạ!"
Tô Tiểu Lạc đặt bát đũa xuống, nói: "Cháu ăn no rồi! Ông nội, anh Cả, chị dâu cứ từ từ ăn ạ."
Nói xong, cô xoay người đi lên lầu.
Tô Vãn cố ý hỏi: "Cô ta làm sao vậy?"
Trình Nhã cười nói: "Kệ cô ta đi, con ăn nhanh lên."
Tô Chính Quốc trừng mắt nhìn Trình Nhã, khẽ thở dài, rồi sẽ có lúc cô con dâu này phải hối hận.
Tô Tiểu Lạc lên lầu, đóng cửa phòng lại, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu thiền định. Quả nhiên sư phụ nói con đường tu hành của cô mới chỉ bắt đầu.
Còn sớm lắm!
****
Sáng sớm hôm sau, nhà họ Tô nhận được một lời mời, đám cưới nhà họ Tôn.
Tôn Bưu Bưu và Trần Mãn Mãn sắp kết hôn.
Tô Vãn không khỏi hỏi: "Có phải là cái tên Tôn Bưu Bưu từng nói con xấu xí đó không? Con muốn xem thử vợ anh ta xinh đẹp đến mức nào!"
Tô Tiểu Lạc đáp lại một câu: "Chắc chắn là xinh đẹp hơn cô rồi."
Đám cưới không được tổ chức lớn, chỉ là thông báo cho họ hàng bạn bè đến chung vui.
Phó Thiếu Đình ở bên ngoài bấm còi xe, Tô Vãn lập tức chạy ra. Chẳng mấy chốc lại quay trở vào, nói với vẻ bực bội: "Tìm cô đấy."
Tâm trạng Tô Tiểu Lạc vốn đã không tốt, liền nói: "Tìm tôi mà không biết xuống xe à? Tôi không thèm ra đó, mất mặt."
Làm sao Tô Vãn không nghe ra cô đang mỉa mai mình, cô ta hừ một tiếng: "Đi thêm vài bước thì cô chết à!"
Phó Thiếu Đình đợi trên xe hồi lâu không thấy ai, quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Lạc ghé vào cửa sổ vẫy tay với anh.
"Sao vậy?" Đường Tiểu Thiên ngồi ở ghế sau hỏi.
"Nhóc con ra vẻ ta đây đấy!" Phó Thiếu Đình mím môi, mở cửa xe đi xuống. Sải bước đến trước cửa sổ hỏi: "Sao thế? Giờ vênh váo lắm rồi à?"
"Vênh váo lắm sao?" Tô Tiểu Lạc nháy mắt với Tô Vãn.
Tô Vãn đảo mắt, cầm chổi đi quét nhà nhưng thỉnh thoảng lại liếc về phía này.
"Cũng hơi hơi." Phó Thiếu Đình không phủ nhận, "Dù sao cũng dạy kèm tiếng Anh cho cô một thời gian, tôi coi như cũng là nửa người thầy của cô."
"Dừng lại!" Tô Tiểu Lạc không thừa nhận, "Anh muốn làm sư phụ của tôi, phải trả lương cho tôi, mua đồ ăn thức uống cho tôi, bao gồm cả một ngày ba bữa đều phải lo liệu chu đáo."
"Muốn làm sư phụ của cô, ngưỡng cửa thật cao." Khóe miệng Phó Thiếu Đình khẽ nhếch lên.
"Đương nhiên rồi." Tô Tiểu Lạc hỏi, "Nói đi, tìm tôi có việc gì?"