Năm người đồng loạt nhìn về phía căn nhà bị thiêu đen, bầu trời bỗng trở nên u ám, chỉ còn một vầng trăng treo lơ lửng. Con chó nằm rũ rượi trên mặt đất, trông chẳng còn chút sức sống.
Ngôi nhà đã được khôi phục lại như cũ, bên trong le lói ánh sáng từ chiếc đèn dầu.
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào, từ trong vọng ra tiếng mắng chửi: "Đúng là đồ vô dụng, về muộn thế này, ngay cả cơm nguội cũng không còn mà ăn!”
Người đàn ông cười xòa: "Mẹ, nhà trưởng thôn có chút việc, con qua giúp một tay.”
Nói rồi, anh ta đi rửa tay, nhưng khi quay lại thì trên bàn chẳng còn bóng dáng món ăn nào.
“Ngốc, đúng là kẻ thiếu đầu óc. Sao người khác không đi giúp mà chỉ có anh?” Người phụ nữ mặc áo đỏ khinh bỉ nhìn anh ta. Nếu không phải ngày trước bố mẹ ép gả, cô ta quyết chẳng đời nào chịu lấy người đàn ông này làm chồng.
Người phụ nữ áo đỏ gọi hai đứa con lại viết chữ. Hai đứa trẻ tám, chín tuổi đã có tính cách hung hăng. Chúng lè lưỡi làm mặt quỷ với người đàn ông: "Đồ vô dụng, kẻ chẳng ra gì.”
Người đàn ông đã quen với những lời lẽ này, lặng lẽ quay vào bếp. Anh ta rót một bát nước nóng, lấy một chiếc bánh bột thô ngâm vào rồi qua loa ăn vài miếng.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn hai đứa trẻ, lạnh lùng nói: "Sau này tuyệt đối đừng như ông ta, vô dụng cả đời.”
“Mẹ yên tâm! Tương lai chúng con chắc chắn sẽ hơn hẳn ông ta.” Hai đứa trẻ quả quyết đáp.
Người đàn ông ăn xong, ra ngoài ngồi dưới bầu trời đêm. Trên bầu trời chỉ có vầng trăng lẻ loi, không một ánh sao.
Đột nhiên, con chó chạy đến nhe răng gầm gừ với anh ta.
“Đến cả một con chó cũng dám bắt nạt tao!” Anh ta nhặt một khúc gỗ cạnh cửa, đập mạnh vào người con chó.
Tiếng chó tru vang lên càng thảm thiết.
Bà lão mở cửa bước ra, thấy khúc gỗ trên tay anh ta liền mắng: "Rảnh rỗi không có việc làm đúng không? Ngày nào cũng chỉ biết quấy chó trêu mèo! Con chó này còn biết trông nhà, còn anh thì chỉ là thứ vô dụng. Tôi sao lại gả con gái mình cho một kẻ như anh cơ chứ?”
“Ông ta vô dụng! Ông ta vô dụng!” Hai đứa trẻ chạy quanh anh ta, không ngừng hét lên.
“Ra nhà kho quỳ ngay! Đêm nay không được về phòng.” Người phụ nữ áo đỏ hất hàm ra lệnh, ánh mắt đầy khinh ghét.
“Mẹ, tụi con muốn ngủ chung với mẹ!” Hai đứa nhỏ nhõng nhẽo nói.
“Được, được!” Người phụ nữ lập tức đổi giọng, dịu dàng đáp.
Người đàn ông bị đuổi ra nhà kho. Nền đất ẩm ướt khiến anh ta trằn trọc không sao ngủ được. Ánh trăng xuyên qua căn nhà lụp xụp, chiếu lên lưỡi dao sắc lạnh.
Anh ta ngồi bật dậy, đôi mắt sắc lạnh đầy tàn nhẫn, hoàn toàn khác với người đàn ông cam chịu ban nãy.
Anh ta cầm lấy con dao, bước ra ngoài.
“Đồ vô dụng, bỏ dao xuống ngay!”
“Anh cũng biết cầm dao cơ à? Định dọa ai đấy? Nếu có gan thì cứ chém tôi đi! Chém chết tôi, tôi sẽ thừa nhận anh là đàn ông! Được không?!”
“Im miệng!”
Tiếng hét thất thanh xé tan màn đêm.
Máu loang đầy trên mặt đất.
Người đàn ông như dồn hết phẫn uất trong lòng, từng nhát dao chém xuống.
Tiếng động làm hai đứa trẻ tỉnh giấc. Chúng sợ đến mức tè ra quần, khóc không ngừng.
“Câm ngay!”
Người đàn ông không tha cả bọn trẻ. Đứa này ba nhát, đứa kia bốn nhát.
Tiếng ồn khiến đôi vợ chồng già tỉnh dậy. Họ chạy đến nhưng bị hắn đá ngã xuống đất. Gương mặt hắn đầy máu, biểu cảm hung ác đến đáng sợ.
“Cầu xin anh, đừng giết tôi!”
“Trả mạng con gái tôi đây! Đồ sói lang lòng dạ độc ác!”
Bà lão lao vào giật con dao, nhưng làm sao địch nổi sức đàn ông. Bà ta hét lên thảm thiết rồi ngã xuống vũng máu.
Người đàn ông đổ dầu hỏa ra sàn, châm lửa thiêu cả căn nhà. Ngọn lửa bùng lên dữ dội. Hắn thản nhiên bước ra ngoài.
Tô Tiểu Lạc rút ra một lá bùa vàng, miệng lẩm bẩm chú ngữ. Ánh sáng vàng bao bọc lấy năm người, gột sạch mọi vết nhơ trên cơ thể họ: “Các người đi được rồi. Kiếp sau nhớ giữ đức trên đầu môi.”
Năm người cúi đầu cảm ơn Tô Tiểu Lạc rồi tan biến vào hư không.
Con sói cảm thán: "Loại người này, thật không biết phải nói sao."
"Vậy thì đừng nói nữa." Tô Tiểu Lạc thu hồi con sói vào ngọc cổ, đi đến trước mặt Ôn Dữ, "Anh thấy rồi chứ? Không hề oan uổng hắn ta!"
Ôn Dữ gật đầu, đưa một phong bì cho Tô Tiểu Lạc: "Cảm ơn cô."
Tô Tiểu Lạc cũng không khách sáo, cất phong bì vào túi.
Đường Tiểu Thiên nằm bò một bên nôn mửa, cả đời anh ấy chưa từng thấy cảnh tượng đẫm máu nào như vậy, chỉ hận không thể nôn hết cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
"Tô Tiểu Lạc, cô nhóc này, gan cũng lớn thật đấy."
"Chuyện này thì có gì? Nếu anh từng chứng kiến những cuộc thảm sát tàn khốc hơn, thì những thứ này chỉ là chuyện nhỏ thôi." Tô Tiểu Lạc cảm khái nói, "Hồi nhỏ tôi từng theo sư phụ vân du khắp nơi, mỗi nơi đi qua đều có vô số vong hồn."
"Sư phụ dắt tay tôi đi qua vô số xuân hạ thu đông, chỉ để đưa họ về nhà, gặp lại người thân một lần cuối."
Tô Tiểu Lạc chìm vào hồi ức, cô bé nhỏ xíu ngày nào nắm lấy tay sư phụ đứng trên đỉnh núi cao. Tuyết phủ dày đặc trên mặt đất, phía xa có một bà lão vừa khóc vừa quỳ lạy về phía họ.
Tô Tiểu Lạc khi còn nhỏ không hiểu nỗi đau buồn trong mắt sư phụ, những hồn ma này lang thang khắp nơi, cũng chẳng có tiền. Mãi đến khi đọc sách lịch sử, cô mới biết được sự vĩ đại của những con người này.
Sắc mặt ba người Phó Thiếu Đình lập tức trở nên nặng nề, trên đường trở về, không ai nói lời nào.
Sự nặng nề của lịch sử luôn thức tỉnh họ.
Phó Thiếu Đình đưa Ôn Dữ đến đồn cảnh sát, hỏi: "Cần đợi cậu không?"
"Không cần đâu, hôm nay tôi phải tăng ca để hoàn tất hồ sơ vụ án. Lần này có thêm nhiều chứng cứ, tin rằng hắn ta sẽ thừa nhận tội ác của mình." Ôn Dữ nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ biết ơn, "Mọi người về trước đi, hôm nào tôi mời cơm."
"Được thôi, cậu cứ làm việc đi." Phó Thiếu Đình nói.
Mấy người vội vàng trở về, còn chưa kịp ăn cơm, lúc này bụng đã đói meo.
Đường Tiểu Thiên không còn tâm trạng ăn uống, Phó Thiếu Đình đưa anh ấy về nhà, trên xe chỉ còn lại hai người họ. Trong không gian yên tĩnh, bụng Tô Tiểu Lạc phát ra tiếng "ọc ọc".
"Đói rồi à?"
"Anh không đói?"
Lúc này các quán ăn đều đã đóng cửa, bỏ lỡ bữa tối, Tô Tiểu Lạc cũng không biết về nhà ăn gì. Chị dâu không ở nhà, tài nấu nướng của cô lại thảm hại vô cùng, chẳng lẽ lại để ông nội nấu cơm cho cô ăn?
"Cái dạ dày đáng thương, hôm nay đành phải ủy khuất mày rồi."
Phó Thiếu Đình nghe cô lẩm bẩm, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thấy xe dừng trước nhà họ Phó, Tô Tiểu Lạc tức giận nói: "Anh đã đưa họ về rồi, sao không đưa tôi về?"
"Không phải muốn ăn sao? Muốn ăn thì xuống xe." Phó Thiếu Đình mở cửa xe.
Giờ này, chắc họ đã ngủ hết rồi.
Tô Tiểu Lạc vội vàng xuống xe, cô nhỏ giọng nói: "Giờ này gọi dì Trương dậy thì không hay lắm!"
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Phó Thiếu Đình đi trước, anh cởi áo khoác ra đặt lên ghế sô pha, xắn tay áo lên nói, "Chờ tôi một lát."
Tô Tiểu Lạc nhướng mày, chẳng lẽ anh định đích thân nấu cơm cho cô ăn sao!
Vậy thì... Có ăn được không?
Tô Tiểu Lạc vẫn còn nghi ngờ, đi đến bên cạnh nhà bếp lén nhìn.
Phó Thiếu Đình liếc nhìn cô, bất đắc dĩ cười: "Cô còn lo tôi sẽ hạ độc cô hay sao? Qua ghế sô pha nghỉ ngơi đi, kẻo ông nội Tô lại nói tôi đưa người đi rồi không chăm sóc tốt."
Tâm tư bị nhìn thấu, Tô Tiểu Lạc cũng ngượng ngùng cười, kiêu ngạo nói: "Vậy tôi tin anh một lần."
Tô Tiểu Lạc ngồi xuống sô pha, giả vờ cầm một tờ báo lên đọc. Không lâu sau, từ trong bếp truyền đến mùi thơm của trứng.
Cô đoán, chắc chắn là mì trứng cà chua.