Khi bát mì được bưng lên, Tô Tiểu Lạc không khỏi mỉm cười, đôi mắt cong cong nói: "Không ngờ anh còn có tài lẻ này, cũng khá ghê đấy!"
Sợi mì được xếp ngay ngắn bên dưới, giống như cảm giác Phó Thiếu Đình mang lại cho người ta: tỉ mỉ, cẩn thận.
Bên trên là một lớp cà chua xào trứng, cũng được xếp rất gọn gàng, màu sắc hấp dẫn.
"Ăn nhanh đi!" Phó Thiếu Đình chẳng buồn nghe cô nói, cô nhóc này mỗi khi rót mật vào tai người khác cứ như đang đặt người ta vào trong hũ mật vậy.
Tô Tiểu Lạc ăn ngon lành, sau khi ăn xong, gương mặt nhỏ nhắn cũng tươi tắn hơn.
"Để tôi rửa bát, rồi đưa cô về." Phó Thiếu Đình bưng hai cái bát lên.
Tô Tiểu Lạc nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, thầm nghĩ anh cũng không đến nỗi đáng ghét lắm. Cô đi ra sân, định lên xe. Phó Thiếu Đình đi tới ngăn cô lại: "Vừa ăn xong, đi bộ một chút đi, cẩn thận lại mập lên đấy."
Tô Tiểu Lạc dừng lại, bước theo Phó Thiếu Đình, bất mãn nói: "Anh có biết cái vẻ ngạo mạn này của anh rất đáng ghét không?"
"Thì sao chứ?" Phó Thiếu Đình bật đèn pin, "Tôi chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của người khác."
"Mong anh cứ ngạo mạn như vậy mãi." Tô Tiểu Lạc khoanh tay ra sau lưng, vượt lên trước anh.
Khóe miệng Phó Thiếu Đình khẽ nhếch lên, bước theo: "Chân ngắn mà đi cũng nhanh thật."
???
Tô Tiểu Lạc nhíu mày: "Tôi nói cho anh biết, anh còn nói chuyện như vậy nữa thì tôi sẽ không thèm để ý đến anh đâu."
"Nói gì cơ?" Phó Thiếu Đình hỏi.
"Nói tôi chân ngắn." Tô Tiểu Lạc tức giận đáp.
"Ừ, chân ngắn." Phó Thiếu Đình nhếch mép cười.
"Tôi quyết định rồi, ba ngày không thèm để ý đến anh." Tô Tiểu Lạc hờn dỗi.
"Tôi phải tham gia chuyến bay thử nghiệm mẫu máy bay mới, chắc khoảng một tuần mới về." Phó Thiếu Đình nói. "Rất nguy hiểm, có lẽ..."
"Anh yên tâm đi, sư phụ tôi nói người phúc lớn mạng lớn," Tô Tiểu Lạc cắt ngang lời anh, "Anh đeo bùa bình an Đường Tiểu Thiên đưa cho rồi đấy, tôi về đây."
Tô Tiểu Lạc đi về phía trước, đột nhiên quay người lại nói: "Vậy tôi không thèm để ý đến anh hai tuần."
Phó Thiếu Đình mỉm cười vẫy tay với cô.
Tô Tiểu Lạc về đến nhà, thấy Tô Chính Quốc đang ngủ gật trên ghế sô pha. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô bước tới nhẹ giọng gọi: "Ông già, cháu về rồi!"
Tô Chính Quốc tỉnh dậy hỏi: "Ăn gì chưa? Ông đã bảo mẹ cháu để phần cơm rồi."
"Cháu ăn rồi ạ! Ông mau về ngủ đi!" Tô Tiểu Lạc cười nói.
"Ừ, ăn rồi là tốt, đừng để Tiểu Cửu của chúng ta bị đói." Tô Chính Quốc cũng mơ mơ màng màng, "Vậy ông về ngủ đây, cháu cũng ngủ sớm đi."
"Sau này ông đừng đợi cháu nữa, cháu sẽ không sao đâu." Tô Tiểu Lạc hạ giọng nói, sợ đánh thức những người khác.
"Được rồi, sau này không đợi nữa." Tô Chính Quốc giải thích, "Ông cũng không phải cố ý đợi cháu, mà là vô tình ngủ quên trên ghế sô pha."
Lần trước Tô Tiểu Lạc đã nói rồi, bảo ông đừng đợi nữa. Nhưng không thấy nhóc con về, trong lòng ông cứ thấp thỏm không yên.
Tô Tiểu Lạc mỉm cười, ông già này đúng là miệng cứng lòng mềm.
Sau khi đưa Tô Chính Quốc về phòng, Trình Nhã mở cửa ra, rõ ràng là vẫn chưa ngủ: "Con gái con đứa đừng về nhà quá muộn, mọi người lo lắng lắm."
Tô Tiểu Lạc ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng thì Trình Nhã đã đóng cửa lại.
Bà ấy mà lo lắng ư?
Tô Tiểu Lạc về phòng, ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu thiền định.
Nhớ sư phụ rồi. Không biết sư phụ có nhận được tiền không nữa.
Ngày hôm sau, Tôn Đằng Phi và ông cụ Tôn xuất hiện ở trong sân.
Tô Tiểu Lạc ăn sáng xong liền đi theo họ ra ngoài.
Thấy vậy, Tô Vãn lên tiếng: "Mẹ, Tô Tiểu Lạc suốt ngày ra ngoài, cũng không biết đi với người nào, hôm qua cũng không biết mấy giờ mới về, để người khác nhìn thấy thì họ sẽ nói gì về nhà họ Tô chúng ta đây?"
Tô Chính Quốc không vui nói: "Vừa rồi sao cháu không hỏi Tiểu Lạc? Tiểu Lạc hôm qua mười giờ đã về nhà rồi."
"Ông nội, ông không thể cứ bênh vực cô ta như vậy! Nếu cứ tiếp tục thế này, sau này lỡ xảy ra chuyện lớn thì lại hại cô ta." Tô Vãn nào dám trực tiếp làm khó dễ Tô Tiểu Lạc, Ôn Đình còn bị dạy dỗ ra nông nỗi kia kìa. "Có phải không mẹ?"
Tô Tiểu Lạc này đúng là đồ điên, chuyện gì cũng dám làm.
"Hôm qua là Thiếu Đình đưa nó về, Thiếu Đình làm việc rất có chừng mực." Trình Nhã buông bát đũa xuống nói, "Nhưng nó cứ chạy lung tung thế này cũng không phải chuyện tốt, không phải đã thi đỗ vào trường trung học Dương Hoa rồi sao? Mau đi học đi chứ!"
Tô Chính Quốc cũng biết không đi học sẽ bị người ta nói ra nói vào, đành nói: "Chờ nhóc con về, ta sẽ hỏi ý nó."
Nghe nói Phó Thiếu Đình đưa Tô Tiểu Lạc về, trong lòng Tô Vãn càng thêm khó chịu. Thật không biết xấu hổ, nam nữ thụ thụ bất thân không hiểu sao?
****
Tô Tiểu Lạc đi theo ông cụ Tôn đến tìm ông cụ Giả, ông cụ Giả gần đây có một vụ làm ăn lớn, nhưng vì liên quan trọng đại, bản thân ông ta lại nhát gan nên nhờ ông cụ Tôn đi tìm Tô Tiểu Lạc, mong có thể nhận được vài lời khuyên.
Tô Tiểu Lạc bất đắc dĩ nói: "cháu là người xem bói toán đoán mệnh, không phải nghiên cứu mấy thứ đồ cổ này."
"Sư phụ, cô đừng khiêm tốn nữa." Tôn Đằng Phi giờ đã là fan cuồng số một của Tô Tiểu Lạc. "Chúng tôi cảm thấy cô không gì không làm được!"
"Ông cụ Tôn, cháu trai ông học gì không học, lại học theo ông cái tính dẻo miệng." Trong lòng Tô Tiểu Lạc, đồ đệ không cần phải có thiên tư thông minh như cô, nhưng ít ra cũng phải thật thà chất phác như cô chứ!
Tôn Đằng Phi giơ ba ngón tay lên thề: "Lời của đồ đệ đều là xuất phát từ đáy lòng, nếu có nửa lời giả dối, trời giáng sét đánh chết."
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu nhìn trời, ông cụ Tôn cũng ngẩng đầu theo. Nhìn một hồi, trời quang mây tạnh, không có dấu hiệu gì là sắp có sấm sét.
"Thấy chưa, cháu trai ông chỉ có thể thật thà như vậy thôi."
"Đi cùng hai người một chuyến vậy."
Nhà ông cụ Giả có người, bên ngoài có mấy người đang đứng. Mấy người đó vừa hút thuốc vừa đeo kính râm, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn xung quanh.
Trông gian xảo quỷ quyệt.
Khi Tô Tiểu Lạc đi ngang qua, bọn họ còn huýt sáo, lớn tiếng bàn tán: "Con gái ở Vệ Thành đúng là trông mơn mởn hơn thật."
"Nói năng cho cẩn thận!" Tôn Đằng Phi nhíu mày.
"Ồ, cô gái này là gì của cậu thế?" Tên đó cố tình gây sự, khoác vai Tôn Đằng Phi hỏi, "Bảo vệ ghê thế, người yêu nhỏ à?"
"Cô ấy là sư phụ của tôi, các người không được nói xấu cô ấy!" Tôn Đằng Phi lớn tiếng nói.
"Thả cháu trai tôi ra." Ông cụ Tôn thời trẻ cũng không phải người lương thiện gì, lập tức không vui.
"Ồ." Tên đó cười, "Nhìn xem, bọn họ sốt ruột kìa, tôi không thả, các người làm gì được bọn tôi nào?"
Dứt lời, bọn chúng đẩy Tôn Đằng Phi qua lại, như thể đang đá bóng vậy.
"Tôi bảo các người thả anh ta ra!" Tô Tiểu Lạc lạnh nhạt nói.
"Ồ, cô em, gọi anh một tiếng, anh sẽ thả nó ra, thế nào?" Tên đó vừa dứt lời, tất cả bọn chúng đều cười phá lên.
"Tìm chết!" Tô Tiểu Lạc lấy một lá bùa ra vung lên, chắp hai tay lại, miệng niệm chú ngữ.
"Ha ha, cô ta đang làm gì thế?" Tên đó vừa dứt lời, liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng, không ngừng gãi. Mấy tên còn lại cũng chẳng khá hơn, lăn lộn ngay trên đất.
Tô Tiểu Lạc trực tiếp giẫm lên người hắn đi qua: "Sau này mở to mắt ra mà nhìn, đừng thấy ai cũng gây sự."
Tôn Đằng Phi cũng nhảy qua theo, thán phục nói: "Sư phụ, cô thật lợi hại."
"Hôm nào tôi dạy anh." Tô Tiểu Lạc nói.
"Tuyệt quá!" Tôn Đằng Phi chủ động cầm lấy túi xách nhỏ giúp Tô Tiểu Lạc.
Ông cụ Tôn đá mấy tên côn đồ đó vài cái, rồi đuổi theo: "Ông cũng có thể học được không?"