Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 95

 

Đi vào trong nhà, ông cụ Giả không ngừng nháy mắt với ông cụ Tôn, ông cụ Tôn cười nói: "Mắt bị chuột rút à?"

Bên trong có hai người đang ngồi, đều đeo kính râm, chắc là cùng một bọn với những người bên ngoài.

Khi ông cụ Tôn nhận ra có điều không ổn thì cửa đã bị đóng lại.

"Chuyện này không liên quan đến họ, họ không biết gì cả." Ông cụ Giả vội vàng nói, "Họ đến tìm tôi chơi thôi."

"Đã đến rồi thì đừng đi nữa." Tên cầm đầu nhìn chằm chằm Tô Tiểu Lạc, nhếch mép cười, hỏi ông cụ Tôn, "Đây là cháu gái nhà ông à? Trông xinh xắn phết, bao nhiêu tuổi rồi, mười tám chưa?"

Hắn vừa nói vừa đưa tay ra định véo má Tô Tiểu Lạc. Cô giơ tay tát cho hắn một cái.

"Ồ, tính khí cũng lớn đấy." Tên đó vừa xoa xoa má mình vừa cười nham hiểm, "Cô bé, em không biết anh đây lợi hại thế nào đâu."

"Đi xử lý hắn đi, tôi không muốn nghe hắn nói nữa." Tô Tiểu Lạc nói với Tôn Đằng Phi.

"Hả? Tôi à?" Tôn Đằng Phi chỉ vào mũi mình.

"Mau đi." Tô Tiểu Lạc đẩy mạnh anh ta một cái, dán một lá bùa Thần Lực lên lưng anh ta.

Tên kia cũng không sợ, gọi tên đàn em: "Nhị Cẩu, cho nó một bài học."

Nhị Cẩu là một gã lực lưỡng, vóc dáng to gấp đôi Tôn Đằng Phi, đứng đó còn cao hơn hẳn một cái đầu. Hắn ta khoe cơ bắp cuồn cuộn với mọi người.

Tôn Đằng Phi không tự chủ được nuốt nước bọt, một cánh tay này mà vung xuống, anh ta còn không tan xác ư?

Ông cụ Tôn: "Đằng Phi, bảo vệ sư phụ cháu! Làm đàn ông tuyệt đối không để sư phụ bị thương! Cố lên!"

Ông cụ Tôn vừa nghiêm túc cổ vũ, mắt vừa liếc nhìn xung quanh, tìm cơ hội thoát thân.
Tôn Đằng Phi liều mạng, anh ta lao tới, nói với vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: "Sư phụ, chạy mau!"

Anh ta dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy người Nhị Cẩu, Chỉ nghe thấy tiếng "rắc rắc" của xương cốt, anh ta nhắm mắt thầm nghĩ, mình sắp chết rồi sao?

"Nhẹ tay thôi, anh muốn b.óp ch.ết hắn ta à?" Tô Tiểu Lạc ngồi xuống ghế, lên tiếng nhắc nhở.

Tôn Đằng Phi ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt Nhị Cẩu đỏ bừng, từ cổ trở lên đều đỏ ửng, vẻ mặt dữ tợn và đau đớn.

Anh ta vội vàng buông tay. Nhị Cẩu khôi phục lại tự do, tức giận hét lên: "Mày tìm chết!"


Hắn ta vung nắm đấm tới, Tôn Đằng Phi theo bản năng nắm lấy, vậy mà lại dễ dàng bắt được.

Tôn Đằng Phi mừng rỡ hét lớn: "Sư phụ, tôi bắt được hắn ta rồi."

"Đánh hắn ta!" Tô Tiểu Lạc tự rót cho mình một ly trà.

Ông cụ Tôn vẫn còn đang ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ bao giờ cháu trai ông lại lợi hại như vậy?

Tôn Đằng Phi không biết võ công, chỉ cảm thấy trong người như có sức mạnh vô tận. Nhị Cẩu cũng chủ yếu dựa vào sức mạnh, nhưng trước mặt Tôn Đằng Phi thì hoàn toàn không đáng để nhìn, rất nhanh đã bị đánh gục xuống đất.

Tôn Đằng Phi giẫm một chân lên eo hắn ta: "Cao to như vậy mà lại vô dụng."

"Lão Giả, ông có ý gì đây?" Tên cầm đầu nhíu mày.

"Cậu Hồ, tôi đã nói rồi, đây là đến tìm tôi chơi, cậu cứ nhất quyết lôi vào làm gì." Ông cụ Giả nhíu mày, vội vàng phủi sạch trách nhiệm.

"Đồ đệ nhỏ, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Tôi bảo anh đánh hắn!" Tô Tiểu Lạc có thù tất báo.

Tôn Đằng Phi đi về phía tên Hồ, hắn bỗng rút ra một khẩu súng. Thấy vậy, ông cụ Tôn lập tức lao tới.

"Sói!."

Tô Tiểu Lạc ra tay còn nhanh hơn, thả con sói ra. Con sói phun ra một hơi, tên Hồ lập tức cứng đờ tại chỗ. Ông cụ Tôn chạy tới, một phát cướp lấy khẩu súng trong tay hắn.

"Đánh hắn! Còn dám dùng súng!" Tô Tiểu Lạc tức giận nói, lũ người xấu dưới núi này thật là không biết võ đức.

Tên Hồ trơ mắt nhìn mình bị đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập, nằm thoi thóp trên mặt đất.

Ông cụ Giả dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, may mà người đắc tội với cô gái này không phải là ông ta.

"Lão Giả, rốt cuộc ông đã chọc phải người nào thế này, đến cả súng cũng có." Ông cụ Tôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.

"Không có gì đâu, hắn chỉ đến để làm ăn thôi." Ông cụ Giả vẫn còn muốn giấu giếm.

"Tốt nhất ông nên nói thật." Tô Tiểu Lạc vô cùng nghiêm túc nói, "Nếu xử lý không tốt, ông sẽ bị tổn hại âm đức đấy."

Tô Tiểu Lạc vừa nói vậy, ông cụ Giả liền xót ruột: "Haiz, đúng là tổn thất lớn rồi."

Thì ra có người bán cho ông cụ Giả một lô hàng, ông ta chở về mới phát hiện sự việc có chút nghiêm trọng. Bên trong lại có cả bảo vật quốc gia, mua bán bảo vật quốc gia là tội nặng. Ban đầu ông ta muốn tìm Tô Tiểu Lạc để tìm ra người bán lô hàng này cho mình, đòi lại tiền. Không ngờ tin tức lại bị lộ ra ngoài.

Tên Hồ này chính là đến tìm ông ta để mua số bảo vật này, định mang ra nước ngoài bán.

Ông cụ Giả tuy là kẻ hám lợi nhưng cũng không phải loại người b.án nư.ớc cầu vinh, sau khi ông ta từ chối, tên Hồ liền dẫn người đến bao vây nhà ông ta.

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Cũng coi như ông còn chút lòng yêu nước, đạo lý tiêu tiền giải hạn chắc ông cũng hiểu."

"Vậy bây giờ ông phải làm sao?" Ông cụ Giả chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

"Giao những thứ này cho cảnh sát xử lý đi!" Ông cụ Tôn đề nghị.

"Vậy cảnh sát có bắt tôi luôn không?" Ông cụ Giả cả đời sợ nhất là cảnh sát, có thể không vào đồn cảnh sát thì sẽ không vào.

"Tiểu Lạc, cháu xem này, hay là cháu giúp ông ấy giải quyết đi!" Ông cụ Tôn biết thân phận của Tô Tiểu Lạc, có người quen ở quân đội, cho dù bị điều tra cũng sẽ không gặp rắc rối.

"Được rồi, cháu sẽ giúp ông giải quyết." Tô Tiểu Lạc sảng khoái đồng ý.

"Cảm ơn tiểu tổ tông." Ông cụ Giả vội vàng lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tô Tiểu Lạc.

Tô Tiểu Lạc báo cảnh sát, người đến xử lý là Ôn Dữ. Thấy người quen, Tô Tiểu Lạc bước tới hỏi: "Đồn cảnh sát các anh ngoài anh ra không còn ai khác nữa à? Hay là anh không cần nghỉ ngơi?"

Trên mặt Ôn Dữ lộ ra vẻ mệt mỏi: "Ban đầu tôi định về nhà rồi, nghe nói cô báo án nên đến xem sao."

Ôn Đình tuy đáng ghét, nhưng anh trai cô ta cũng được.

Tô Tiểu Lạc kể lại đầu đuôi sự việc, sau đó dẫn Ôn Dữ đến chỗ cất bảo vật, là một chiếc vương miện.

Ôn Dữ kinh ngạc hô lên: "Vương miện của vua Hung Nô."

"Anh nhận ra à?" Ông cụ Giả không ngờ một cảnh sát lại nhận ra thứ này.

"Bên Nội Mông có một chiếc vương miện của vua Hung Nô bị mất, có lẽ chính là cái này." Ôn Dữ nhìn chằm chằm bọn họ, "Mọi người lập đại công rồi."

"Vậy sao?" Ông cụ Giả thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện này tôi sẽ báo cáo lên cấp trên, khen thưởng cho mọi người." Ôn Dữ cười nói.

Tên Hồ bị người ta đưa đi, Tô Tiểu Lạc hoàn thành nhiệm vụ liền chào tạm biệt ông cụ Tôn và Tôn Đằng Phi. Trên đường về, cô gặp Phó Nhiễm.

Phó Nhiễm đang cùng đồng nghiệp đi mua quần áo cho buổi biểu diễn tiếp theo, nhìn thấy Tô Tiểu Lạc liền vẫy tay với cô: "Tiểu Lạc lại đây, hôm nay tiệm này bán đồ rẻ lắm, em cũng chọn một bộ đi, chị mua cho."

"Phó Nhiễm, đây là em gái nào của cô thế? Sao chưa thấy bao giờ?" Đồng nghiệp Chân Mỹ Lệ cười hỏi.

"Tô Tiểu Lạc, chúng tôi đều gọi em ấy là Tiểu Cửu." Phó Nhiễm giới thiệu, "Đây là đồng nghiệp của chị, Chân Mỹ Lệ."

"Họ Tô, chẳng lẽ là em gái của cậu ngốc thường đến đoàn văn công kia à?" Chân Mỹ Lệ trêu chọc.

Tô Hòa thường đến đoàn văn công, nhưng chỉ đứng bên ngoài một lúc rồi đi. Lâu dần, mọi người đều quen mặt anh ấy.

"Họ Tô là chị nghĩ đến anh Sáu của em ngay, chẳng lẽ chị thầm mến anh Sáu của em à?" Tô Tiểu Lạc tò mò hỏi.

"Sao chị có thể thích anh Sáu của em được chứ?" Chân Mỹ Lệ đỏ mặt, "Phó Nhiễm, cô đừng nghe cô ấy nói bậy."

Ngày thường, Chân Mỹ Lệ luôn nói trước mặt Phó Nhiễm rằng Tô Hòa trông ngốc nghếch. Thì ra, cô ta lại có ý này ư?


Bình Luận (0)
Comment