"Ồ, chị không thích anh Sáu của em." Tô Tiểu Lạc lặp lại một lần nữa, rồi vẫy tay với Tô Hòa đang đứng cách đó không xa.
"Tiểu Cửu, Phó Nhiễm, hai người làm gì ở đây thế?" Hai ngày nay Tô Hòa lại cùng Trần Tử Dương đi mua hàng, vừa về đã nhìn thấy Phó Nhiễm và Tiểu Cửu, lập tức cười toe toét.
"Chẳng trách người ta nói anh ngốc nghếch, chúng em ở đây dĩ nhiên là mua quần áo chứ làm gì nữa!" Tô Tiểu Lạc khinh bỉ liếc Tô Hoà một cái.
Tô Hòa gãi đầu, có chút ngượng ngùng.
Phó Nhiễm cúi đầu, mỉm cười. Chân Mỹ Lệ thì bị nói trúng tim đen, lúng túng cúi đầu chọn đồ.
"Trong mắt Tiểu Cửu chỉ có anh Sáu của em thôi." Trần Tử Dương ở bên cạnh thở dài.
"Anh Tử Dương!" Tô Tiểu Lạc cười ngọt ngào gọi.
"Thế này còn tạm được." Trần Tử Dương đưa cho Tô Tiểu Lạc một túi dụng cụ học tập, "Tiểu Cửu sắp đi học rồi nhỉ! Này, đây là quà anh tặng em đấy."
Họ đi mua hàng mang về một lô dụng cụ học tập, ở đây bán theo chiếc, còn ở ngoài thì bán theo cân.
"Cảm ơn anh Tử Dương." Tô Tiểu Lạc nhận lấy, cười nói, "Trên này còn có hoa văn nữa! Đẹp quá!"
"Bọn anh đi làm việc trước đây, hai người cứ chọn đi." Trần Tử Dương kéo Tô Hòa đi ra ngoài.
"Được, Phó Nhiễm, tối gặp lại nhé." Tô Hòa nhỏ giọng nói.
Hai người đi rồi, Chân Mỹ Lệ tò mò hỏi: "Phó Nhiễm, cô và Tô Hòa có quan hệ gì vậy?"
Phó Nhiễm lại không biết trả lời thế nào, từ sau khi biết chuyện của Tống Thanh Hà, mối quan hệ giữa cô và Tô Hòa dường như đã thay đổi, nhưng dường như cũng không thay đổi gì.
Tô Tiểu Lạc nhìn trúng một bộ quần áo, ướm lên người hỏi: "Chị Phó Nhiễm, chị xem em mặc bộ này có đẹp không?"
Phó Nhiễm gật đầu: "Đẹp! Vậy mua bộ này đi!"
Tô Tiểu Lạc cười hắc hắc, cũng chọn cho Phó Nhiễm một bộ: "Chúng cháu lấy hai bộ này."
Người bán hàng gói quần áo cho họ, Phó Nhiễm định trả tiền cùng với vải đã chọn, không ngờ Tô Tiểu Lạc lại trực tiếp giành trả trước.
"Tiểu Cửu, sao lại để em trả được?" Nói xong, cô ấy định lấy tiền đưa lại cho Tô Tiểu Lạc.
"Nếu để anh Sáu biết chị mua quần áo cho em, anh ấy sẽ mắng em đấy!" Tô Tiểu Lạc không nhận, "Chị muốn trả thì trả cho anh Sáu của em ấy."
Phó Nhiễm trừng mắt nhìn cô, đúng là quỷ linh tinh!
Tô Tiểu Lạc bật cười khúc khích.
Vải thì phải vào kho lấy, Phó Nhiễm đi theo để giúp. Chân Mỹ Lệ lười biếng không đi theo, nói muốn trông hàng giúp người bán. Cô ta đến bên cạnh Tô Tiểu Lạc, cảm thán: "Phó Nhiễm cũng thật đáng thương."
Tô Tiểu Lạc liếc nhìn cô ta. Cô ta tiếp tục nói: "Em không biết đâu, lần trước cô ấy xin nghỉ phép, có người thay cô ấy làm vai chính, kết quả lại xui xẻo gặp tai nạn gãy chân, e là sau này không thể nhảy múa được nữa. Bây giờ trong đoàn văn công chúng tôi, mọi người vẫn còn nói Phó Nhiễm là sao chổi!"
Tô Tiểu Lạc không để ý nói: "Vậy chị phải giữ gìn sức khỏe đấy, nhỡ đâu chị có mệnh hệ gì, lại đổ lên đầu chị Phó Nhiễm của em thì không hay đâu."
"Em nói chuyện kiểu gì vậy?" Chân Mỹ Lệ sốt ruột, "Chị chỉ muốn nhắc nhở em thôi, em nguyền rủa chị làm gì?"
Tô Tiểu Lạc nói: "Cũng được, nhỡ đâu chị bị gãy tay gãy chân, chị có thể đổ cho em, đừng đổ cho chị Phó Nhiễm của em là được!"
Chân Mỹ Lệ tức giận dậm chân, con bé này đúng là không biết điều!
Phó Nhiễm và người bán hàng đi tới, hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Lạc: "Không có gì đâu ạ, chị này hôm nay vận khí tốt lắm đấy!"
"Vậy sao?" Phó Nhiễm cười nói, "Tiểu Cửu nói cô vận khí tốt, vậy chắc chắn là vận khí tốt rồi."
Chân Mỹ Lệ cười gượng gạo, xách túi đựng vải tức giận đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa không lâu, cô ta hét lên một tiếng.
"Á! Chó nhà ai ị bậy ra đây thế này?"
Chân Mỹ Lệ giẫm phải một bãi phân chó, cô ta đi giày vải, dính hết cả lên giày.
"Á! Đi ra đi ra!"
Lại có ba bốn con chim đuổi theo ị lên đầu cô ta. Cũng coi như là kỳ quan, trên đường có bao nhiêu người mà chúng lại chỉ nhắm vào mỗi mình cô ta.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng không biết nên cười hay làm gì. Có một người đàn ông chạy ra, cầm chổi giúp cô ta đuổi lũ chim đi.
Chân Mỹ Lệ lắc đầu, làm văng cả phân chim lên người anh ta.
Lũ chim cuối cùng cũng bị đuổi đi, toàn thân Chân Mỹ Lệ lấm lem, áo khoác của người đàn ông kia cũng dính không ít chấm trắng.
Tô Tiểu Lạc đứng bên cạnh nói: "Chị, sao chị bất cẩn thế, bản thân xui xẻo thì thôi đi, sao còn liên lụy đến người khác nữa?"
Chân Mỹ Lệ xấu hổ không dám gặp ai, cô ta che mặt chạy mất.
Tô Tiểu Lạc bĩu môi, nhặt miếng vải trên đất lên, cười nói: "Chị Phó Nhiễm là sao chổi? Tôi mới là sao chổi của chị đấy!"
Cô quay đầu lại, thì thấy Phó Nhiễm đang nói chuyện với người đàn ông kia. Người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ vest thẳng thớm, tóc tai bóng mượt như được vuốt keo, cách ăn mặc rất khác so với những người ở đây.
Anh ta cởi áo khoác ra, lộn mặt trong ra rồi cầm trên tay.
"À, Tiểu Cửu, để chị giới thiệu cho em, đây là Lục Bắc Thành, bạn học cùng trường cấp hai của chị, trên chị một lớp. Sau đó anh ấy theo gia đình ra nước ngoài, hiện tại mới về." Phó Nhiễm giới thiệu, "Đây là Tô Tiểu Lạc, em gái của Tô Hòa."
"Em gái của Tô Hòa?" Lục Bắc Thành nhìn Tô Tiểu Lạc, hỏi, "Tìm được rồi à? Hồi nhỏ anh từng bế em, em cào mặt anh suýt rách, em xem này, bên này vẫn còn hai vết sẹo."
Nhìn kỹ trên mặt anh ta quả thực có hai vết sẹo mờ mờ.
Tô Tiểu Lạc ngượng ngùng sờ mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chuyện bao lâu rồi mà vẫn còn nhớ?"
"Gì cơ?" Lục Bắc Thành mỉm cười hỏi.
"Em nói em không nhớ." Tô Tiểu Lạc cười gượng.
"Cũng lạ thật, Tiểu Cửu hồi nhỏ không cho ai bế, chỉ cho anh Hai của em bế. Ai bảo anh không phục, cứ đòi giành lấy bế, kết quả bị cào cho mặt mũi nham nhở." Phó Nhiễm nhớ lại mà bật cười.
"Anh Hai của em cũng thương em ấy." Lục Bắc Thành cười, "Hồi đó bọn anh đều nói, nếu không phải tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy, Niếp Niếp chắc bị bế nhầm mất."
Phó Thiếu Đình thương cô? Chuyện kiếp nào vậy?
Tô Tiểu Lạc không tin, không có ký ức chính là không có.
"Lần này về anh định ở lại đây luôn à?" Phó Nhiễm hỏi.
"Ừ, không về nữa, tổ quốc mới là gốc rễ." Lục Bắc Thành nói, "Nơi này mới là nhà của anh."
"Vậy anh ở đâu?"
"Căn nhà cũ vẫn còn, sửa sang lại một chút là ở được." Lục Bắc Thành cười nhìn Tô Tiểu Lạc, "Tiểu Cửu, chúng ta lại là hàng xóm rồi nhé."
"Chào anh hàng xóm." Tô Tiểu Lạc qua loa đáp.
"Tiểu Cửu vẫn đáng yêu như hồi nhỏ." Lục Bắc Thành cười.
"Phải không! Em cũng thấy Tiểu Cửu rất đáng yêu." Phó Nhiễm cười phụ họa.
"..." Tô Tiểu Lạc cạn lời, đã cào mặt anh ta rồi mà vẫn còn đáng yêu? Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề?
Tô Tiểu Lạc không biết nói gì, bèn cùng Phó Nhiễm mang sấp vải đến đoàn văn công. Ánh mắt những người khác nhìn họ quả thực giống như đang tránh tà.
Lời người đáng sợ chính là như vậy đấy. Con người ta thường dễ dàng tin vào những điều xấu xa, lại càng thích thú với việc đạp người khác khi họ gặp nạn.
Ban đầu Phó Nhiễm đề nghị Lục Bắc Thành đến nhà ăn cơm, nhưng Lục Bắc Thành còn có việc phải xử lý, hơn nữa Phó Thiếu Đình phải mấy ngày nữa mới về, nên bữa cơm được dời lại đến năm ngày sau.
Tô Tiểu Lạc về đến nhà, liền vội vàng thử chiếc váy đỏ kia.
Chiếc váy mang phong cách bohemian, tà váy rộng, trên đó có thêu hoa văn, ống tay áo rất tinh xảo.
"Ông già, cháu mặc bộ này có đẹp không?"
Tô Tiểu Lạc đi xuống lầu, xoay một vòng trước mặt Tô Chính Quốc.
Trình Nhã vừa lúc đi chợ về. Nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, bà ấy không khỏi hoa mắt.
Mái tóc dài của cô được búi thành một búi tròn trên đỉnh đầu, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, chiếc váy như những con sóng lượn lờ. Khiến bà ấy như nhìn thấy Niếp Niếp hồi nhỏ.