Mọi người thấy hai người họ bị gọi đi, cũng không dám nói gì thêm, ai làm việc nấy.
Tô Tiểu Lạc thấy không ai chú ý đến mình, liền lặng lẽ đi theo sau.
Trưởng đoàn Chân ở văn phòng, ngẩng đầu lên hỏi: "Các cô nói xấu đồng nghiệp sau lưng, làm ảnh hưởng đến đoàn kết. Phó Nhiễm, Trịnh Lệ Lệ, các cô là thành viên lâu năm của đoàn văn công, sao còn phạm lỗi như vậy?"
"Nói xấu đồng nghiệp là sao?"
Bị gọi đến văn phòng hỏi chuyện, không ai dám cãi lại. Giọng nói đột nhiên vang lên khiến trưởng đoàn Chân nhíu mày.
"Ai đang nói đấy?"
"Là cháu." Tô Tiểu Lạc đột nhiên bước vào từ ngoài cửa.
Phó Nhiễm dùng ánh mắt hỏi Tô Tiểu Lạc sao lại vào đây, Tô Tiểu Lạc đưa cho cô ấy một ánh mắt trấn an.
"Cô là ai?" Trưởng đoàn Chân chưa từng gặp Tô Tiểu Lạc, liền hỏi. "Là người của đoàn chúng ta sao?"
"Trưởng đoàn, cô ấy không phải người của đoàn. Cô ấy là em gái của Phó Nhiễm, đến đoàn văn công chúng ta chơi, chính là cô ta nói người cháu có mùi!" Chân Mỹ Lệ vội vàng mách lẻo.
"Sao lại dẫn người ngoài vào đây chơi?" Trưởng đoàn Chân cau mày. "Cô gái này là con nhà ai, đến đây gây chuyện à?"
"Cháu không có gây chuyện!" Tô Tiểu Lạc nói với vẻ vô tội, "Hôm qua chúng cháu đều thấy chị ta giẫm phải phân chó, còn có mấy con chim đuổi theo ị vào người chị ta. Cháu thấy chắc chắn là chị ta đã đắc tội với người không nên đắc tội, nên mới bị báo ứng."
"Vớ vẩn!" Trưởng đoàn Chân tức giận nói, "Báo ứng gì chứ? Nói năng lung tung! Phó Nhiễm, đây là em gái cô, cô không quản à?"
Phó Nhiễm thản nhiên đáp: "Em gái tôi nói đều là sự thật, còn tại sao chim lại đuổi theo cô ta thì tôi không biết."
Trịnh Lệ Lệ nhướng mày: "Tôi chưa từng thấy chim đuổi theo người ta ị bao giờ, nhưng mà Mỹ Lệ, tóc cô trông cũng giống tổ chim đó! Hay là, cắt tóc đi!"
Giọng nói của cô ta mang theo sự hả hê quá rõ ràng, Chân Mỹ Lệ tức đến nghiến răng nghiến lợi, tóc cô mới giống tổ chim ấy!
"Phó Nhiễm, Trịnh Lệ Lệ, hai cô đi viết bản kiểm điểm, tôi không muốn nghe thấy chuyện kiểu này nữa." Trưởng đoàn Chân khó chịu nói. Edit tại Facebook Frenalis và
Frenalis
Bản thân chuyện này chỉ là cãi vã giữa đồng nghiệp, không đến mức phải làm lớn chuyện, nhưng cháu gái bà ta đến mách lẻo, bà ta không thể không quản.
Ra khỏi văn phòng, Trịnh Lệ Lệ rất bất mãn: "Người gì đâu! Dựa vào việc là cháu gái của trưởng đoàn, ra vẻ cái gì chứ!"
Phó Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn Tô Tiểu Lạc với vẻ kỳ lạ. Con bé hôm nay im lặng thế, khiến cô ấy hơi không quen.
"Nhà cô chẳng phải cũng là quân trưởng gì đó sao? Cô có thể nhịn được ư?" Trịnh Lệ Lệ khó hiểu hỏi.
"Chuyện của tôi thì liên quan gì đến nhà tôi?" Phó Nhiễm hỏi ngược lại.
Trịnh Lệ Lệ ghét nhất điểm này ở Phó Nhiễm, rõ ràng có chỗ dựa nhưng lại không thèm dùng. Chỉ dựa vào bản thân lại có thể từng bước vượt qua cô ta. Khiến cô ta ngay cả cái cớ cũng không tìm được.
Trịnh Lệ Lệ tức giận bỏ đi.
Cô ta đi rồi, Phó Nhiễm kéo Tô Tiểu Lạc lại hỏi: "Hôm nay sao lại nhịn được thế?"
"Em lúc nào cũng nhịn được mà!" Tô Tiểu Lạc nhìn Phó Nhiễm nói, "Dù sao tai nghe không bằng mắt thấy."
"Hửm?" Phó Nhiễm luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hình như Tô Tiểu Lạc nói cũng không sai.
Phó Nhiễm quay lại, tiếp tục tập luyện. Chân Mỹ Lệ còn cố ý giẫm vào giày của Phó Nhiễm, suýt chút nữa khiến Phó Nhiễm ngã.
Tô Tiểu Lạc chỉ thiếu mỗi lấy sổ nhỏ ra ghi lại tội trạng của cô ta.
Buổi trưa Phó Nhiễm không về nhà, ăn cơm ở đoàn văn công. Phó Nhiễm lấy phiếu cơm, cũng lấy giúp Tô Tiểu Lạc một phần.
Tô Tiểu Lạc ăn rất nhanh, Phó Nhiễm không nhịn được cười, dịu dàng nói: "Cơm nhà ăn của đoàn văn công ngon vậy sao? Em ăn chậm thôi, cẩn thận kẻo nghẹn."
"Chị Phó Nhiễm, chị cũng ăn nhanh lên, lát nữa còn phải đi xem kịch." Tô Tiểu Lạc giục.
"Xem kịch?" Phó Nhiễm cười nói, "Em nghiện xem rồi à, chị thấy kịch bản lần này cũng được, chị rất kỳ vọng vào vở kịch này."
"Thật sao? Vậy lúc đó bảo anh Sáu đến xem." Tô Tiểu Lạc cười.
Phó Nhiễm lại đỏ mặt, cô biểu diễn mà Tô Hòa chưa đến xem lần nào!
Hai người ăn cơm xong, Tô Tiểu Lạc liền kéo cô ấy đến cái đình nhỏ trong đoàn văn công, còn mua hai chai nước ngọt. "Chị Phó Nhiễm, cho chị này."
"Cảm ơn."
Phó Nhiễm rất ít khi đến đây ngồi, trong đoàn văn công cô ấy quen với việc độc lai độc vãng, ăn cơm xong liền quay lại chỗ ngồi của mình, không tập luyện thì cũng là xem kịch bản.
Cảnh sắc trong sân cũng không tệ lắm, ở góc sân có một bức tường phủ đầy hoa bìm bìm, nhiều màu sắc trông khá đẹp mắt.
"Chị Phó Nhiễm, nhìn kìa."
Phó Nhiễm nhìn theo hướng Tô Tiểu Lạc chỉ, trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ cũng ăn cơm xong đi ra từ nhà ăn.
Đúng lúc này, có mười mấy con chim đột nhiên bay đến từ bốn phương tám hướng, bay thẳng về phía hai người. Tiếng thét chói tai vang lên liên tục, hai cô cháu bị chim ị tấn công.
"Trời ơi, mau đến cứu với."
"Chết tiệt!"
Những con chim này hung hãn quá, những người xung quanh không ai dám đến gần. Trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ chỉ có thể ngồi xổm xuống đất ôm đầu.
Cảnh tượng kỳ lạ này nhanh chóng bị những người khác trong đoàn văn công nhìn thấy.
"Trời ơi, Lệ Lệ, sao mấy con chim này lại đuổi theo hai người họ thế?"
Trịnh Lệ Lệ nhìn sang, trong đầu không khỏi nhớ đến lời của cô gái trông giống búp bê lúc nãy.
"Cháu thấy chắc chắn là cô ta đã đắc tội với người không nên đắc tội, nên mới bị báo ứng."
Quả đúng là vậy!
Ở đây nhiều người như vậy, lại chỉ nhắm vào Chân Mỹ Lệ để ị.
"Chân Mỹ Lệ này gây ra nghiệp chướng gì thế? Không lẽ đi bới tổ chim à!"
"Kỳ lạ thật đấy!"
Mọi người xôn xao bàn tán, những con chim này cuối cùng cũng ị xong, rồi bay đi.
Trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ cả người nồng nặc mùi hôi thối, họ ngẩng mặt lên nhìn thấy Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đứng cách đó không xa.
Đầu óc Chân Mỹ Lệ cuối cùng cũng hoạt động trở lại, cô ta chỉ vào Tô Tiểu Lạc nói: "Từ khi gặp cô, tôi toàn gặp phải chuyện kỳ quái, chắc chắn là cô giở trò."
Tô Tiểu Lạc thản nhiên nói: "Đã bảo rồi, chị đắc tội với người không nên đắc tội, là bị báo ứng đấy."
"Cô đợi đấy, cô đợi đấy, tối nay tôi sẽ đến nhà cô." Trưởng đoàn Chân tức đến nghẹn lời, Phó Nhiễm thì bà ta không dám động đến, nhưng cô gái này, bà ta không tin là không trị được!
"Có cần cháu dẫn đường cho cô không ạ?" Tô Tiểu Lạc chẳng sợ gì. "Cháu là cháu gái của Tô Chính Quốc, đừng tìm nhầm đấy."
Trưởng đoàn Chân không biết Tô Chính Quốc, hơn nữa Tô Chính Quốc đã nghỉ hưu từ lâu, bà ta lập tức gào lên: "Cô cứ đợi đấy."
Ở đây càng lúc càng đông người, trưởng đoàn Chân không chịu nổi sự mất mặt, liền cùng Chân Mỹ Lệ lủi thủi bỏ chạy.
Tô Tiểu Lạc cười ngặt nghẽo, Phó Nhiễm cũng không nhịn được cười theo: "Em đúng là nghịch ngợm quá."
"Nào có." Tô Tiểu Lạc không chịu thừa nhận. "Tối nay đến nhà em, nói giúp em nhé."
"Không cần lo, chồng của trưởng đoàn Chân trước đây là cấp dưới của ông nội Tô, bà ta không dám làm gì em đâu." Phó Nhiễm cười nói.
"Chả trách chị chẳng lo lắng gì, cũng không ngăn cản em." Tô Tiểu Lạc ghé sát vào tai Phó Nhiễm, nhỏ giọng nói, "Nói nhỏ nhé, có phải chị sớm đã không ưa hai người họ rồi không?"
Phó Nhiễm lắc đầu mỉm cười: "Chị có nói gì đâu!"
*****
Buổi tối, Tô Tiểu Lạc ăn cơm xong như gió cuốn tàn mây, liền bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ sốt ruột.
Tô Chính Quốc tò mò hỏi: "Nhóc con, cháu nhìn gì thế?"
Tô Tiểu Lạc thờ ơ nói: "Không có gì ạ, cháu đợi người."
Tô Chính Quốc hỏi với vẻ tám chuyện: "Đợi Thiếu Đình à?"
Tô Tiểu Lạc ngạc nhiên mở to mắt: "Ông nội, ông lẫn rồi à?"
Tô Chính Quốc khẽ khụ một tiếng, lúng túng nói: "Gần đây ông thấy cháu với thằng nhóc Thiếu Đình kia đi với nhau khá thân thiết..."
"Đến rồi đến rồi." Tô Tiểu Lạc ngồi ngay ngắn, chờ họ tự đưa đến cửa.