Thập Niên 70: Thiên Kim Huyền Học Xuống Núi

Chương 99

 

Tô Chính Quốc không khỏi bật cười hỏi: "Ai vậy? Thần bí thế?"

Ông cụ nhìn ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy người quen. Trần Lượng từng là lính dưới quyền ông, bây giờ cũng là cán bộ cấp đoàn trở lên.

Đằng sau ông ta là trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ. Mấy người tay xách nách mang đồ đạc, sắc mặt Tô Chính Quốc có chút không vui.
"Đây là cái phong cách gì, đến nhà còn mang theo nhiều thứ thế này?"

Tô Chính Quốc mở cửa, Trần Lượng nhìn thấy Tô Chính Quốc liền cười đứng nghiêm chào: "Chào lão thủ trưởng!"

"Ông già này đã về hưu từ lâu rồi, cậu đừng làm mấy thứ rườm rà này nữa!" Tô Chính Quốc không vui nói, "Tôi đã nói rồi, bất cứ ai từng là lính dưới quyền tôi, đến thăm tôi đều không được phép mang theo đồ! Sao, cậu quên rồi à?"

Trần Lượng cười ngượng nghịu. Trưởng đoàn Chân nói: "Cái này, cái này không phải cho ngài."

Tô Chính Quốc nhíu mày: "Cho cháu trai Cả nhà tôi à? Vậy càng không được! Các người đây là muốn hại nó phạm lỗi!"

Chân Mỹ Lệ vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, không phải cho cháu trai Cả nhà ông. Là, là cho cháu gái út nhà ông."

Tô Chính Quốc càng thêm mơ hồ, ông quay đầu lại, liền thấy Tô Tiểu Lạc chắp tay sau lưng đi tới.

Chân Mỹ Lệ vội vàng đưa đồ qua: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, nói năng lung tung, mong đồng chí Tô đại lượng bỏ qua cho, lần sau tôi không dám nữa."

Trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng. Mấy con chim kia không đuổi theo người khác, chỉ đuổi theo hai người họ, rõ ràng là có người giở trò.

Trưởng đoàn Chân với mẹ của Tôn Tuấn là Vương Liên là hàng xóm, hỏi thăm một chút, liền khớp với nhau.

Vương Liên chính là vì cãi nhau với Tô Tiểu Lạc mới bị hỏng mặt.

Bất kể chuyện lần này là vì Phó Nhiễm, hay vì Tô Tiểu Lạc, hình như họ đều không đắc tội nổi những nhân vật như vậy.

Trưởng đoàn Chân nói chuyện này với chồng, lại càng bị mắng té tát. Ngày xưa Trần Lượng được Tô Chính Quốc nâng đỡ, bà ta tự nhiên càng không dám làm càn.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đến nhà xin lỗi cho chắc.

Tô Tiểu Lạc nhìn đồ họ mang đến cũng không ít. Nhưng cô không phải người thiếu thốn vật chất, cô hỏi: "Hôm nay tôi đến đoàn văn công đã hỏi rõ ràng rồi. Danh tiếng của chị Phó Nhiễm nhà tôi, là chị nói xấu sau lưng người ta đấy."

Chân Mỹ Lệ sợ hết hồn, cầu cứu nhìn trưởng đoàn Chân.

Trưởng đoàn Chân lập tức nghiêm mặt: "Mỹ Lệ, sau này cô không muốn nghe thấy những chuyện như thế này nữa, biết chưa?"

Chân Mỹ Lệ vội vàng gật đầu: "Sau này cháu không dám nữa."

Cô ta nào còn dám nữa! Nếu ngày nào cũng bị một đám chim đuổi theo ị vào người, thì cô ta còn sống nổi không? Sau này cô ta sẽ coi Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc như tổ tông mà thờ, không dám hó hé gì nữa.

Tô Tiểu Lạc "ừm" một tiếng: "Vậy còn bản kiểm điểm của chị Phó Nhiễm nhà cháu."

"Không cần viết nữa, đều là hiểu lầm." Trưởng đoàn Chân vội vàng xua tay.

"Vậy người làm sai..." Tô Tiểu Lạc hỏi.

"Mỹ Lệ về nhà viết bản kiểm điểm cho đồng chí Tô, đồng chí Tô hài lòng thì thôi, được không?" Trưởng đoàn Chân dè dặt nói.

Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Ừm, chị ta nói chị Phó Nhiễm là sao chổi, còn nói anh Sáu nhà cháu ngốc nghếch."

Tô Hòa đi xuống lầu, nghe thấy mình bị gọi tên, không khỏi nhìn sang. Chân Mỹ Lệ muốn độn thổ, thật ra cô ta thích Tô Hòa. Tô Hòa đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, nhìn người ta khiến tim đập nhanh.

Cô ta cố ý nói anh ấy ngốc nghếch, chỉ là không muốn bị người khác phát hiện ra tâm ý của mình. Đặc biệt là mỗi lần Tô Hòa đến đều nhìn chằm chằm Phó Nhiễm rất lâu, cô ta chỉ có đi cùng Phó Nhiễm, mới có thể khiến Tô Hòa liếc nhìn mình thêm vài lần.

"Tóm lại, xin lỗi!" Chân Mỹ Lệ cúi đầu đặt đồ xuống, vội vàng chạy ra ngoài.

"Con bé này da mặt mỏng, mong mọi người thông cảm!" Trưởng đoàn Chân không yên tâm nên đuổi theo.

"Làm phiền ngài rồi, chuyện này ồn ào quá, cháu đi xem sao, hôm nào lại đến tìm lão thủ trưởng ôn chuyện." Trần Lượng chào Tô Chính Quốc.

"Mang mấy thứ này về đi." Tô Tiểu Lạc vội nói, "Bảo họ sau này đối xử tốt với chị Phó Nhiễm nhà cháu."

Trần Lượng biết có Tô Chính Quốc ở đây, chắc chắn không thể tặng đồ được. Ông ta chỉ có thể cầm lên, thành khẩn nói: "Vâng, tôi nhất định chuyển lời, mong các cháu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với họ."

Tô Tiểu Lạc cũng không phải người được voi đòi tiên, vẫn phải nể mặt: "Yên tâm đi!"

Trần Lượng được lời hứa, lúc này mới rời đi.

Tô Chính Quốc cười nói: "Con bé này, được đấy! Có khí thế của nhà họ Tô chúng ta."

Tô Hòa hoang mang chỉ vào mình, tò mò hỏi: "Sao cô ta lại nói anh ngốc nghếch? Có bệnh à!"

"Tiếc là người tình trong mộng, nước chảy vô tình rồi, anh Sáu, anh tự lo liệu đi nhé!" Tô Tiểu Lạc ra vẻ cao thâm khó lường.

"Tiểu Cửu, bây giờ em nói chuyện càng ngày càng khó hiểu. Anh có quen cô ta đâu, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả!" Tô Hòa cạn lời.

"Cô ta với chị Phó Nhiễm đều ở đoàn văn công, nói đến chuyện này, anh không có việc gì ra ngoài đoàn văn công đứng làm gì?" Tô Tiểu Lạc và Tô Chính Quốc hai cái đầu tám chuyện chụm lại.

"Anh nào có." Tô Hòa không thừa nhận, đang nghịch một cái hộp sắt, trong hộp có rất nhiều viên kẹo đủ màu sắc.

Tô Tiểu Lạc muốn lấy một viên, Tô Hòa liền đậy nắp hộp lại, đứng dậy nói: "Tối rồi ăn ít kẹo thôi, cẩn thận sâu răng đấy!"

"Muộn thế này rồi, cháu còn ra ngoài à?" Tô Chính Quốc hỏi.

"Vâng, ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút." Tô Hòa tỏ vẻ như không có gì đáp.

"Thế còn cần mang theo hộp kẹo à?" Tô Tiểu Lạc không tin.

"Sợ em ăn vụng!" Tô Hòa vội vàng ôm hộp sắt đi mất.

Tô Chính Quốc không khỏi cảm thấy nghi ngờ, bèn hỏi: "Anh Sáu cháu gần đây thần thần bí bí, không biết đang làm gì nữa."

Tô Tiểu Lạc cũng rất bất đắc dĩ, nút thắt trong lòng chị Phó Nhiễm đã được cởi bỏ. Nhưng quan hệ của hai người lại không có bất kỳ thay đổi nào. Anh Sáu không chịu mở lời, chẳng lẽ còn chờ chị Phó Nhiễm mở lời trước sao?

"Ông nội, ông thấy để chị Phó Nhiễm làm chị dâu cháu được không ạ?"

"Hahaha, e là nhà họ Tô chúng ta không có phúc phận đó rồi." Tô Chính Quốc không phải coi thường cháu trai mình, nhưng dù nhìn thế nào, thằng nhóc Tô Hòa này cũng không xứng với Phó Nhiễm.

Tô Tiểu Lạc rốt cuộc cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Những người xung quanh đều không ủng hộ, anh Sáu càng không có tự tin.

Tô Hòa cầm hộp sắt đến trước cửa nhà họ Phó, đèn phòng Phó Nhiễm không sáng, anh ấy đứng bên đường chờ.

Từ xa có hai bóng người đi tới, Tô Hòa theo bản năng trốn vào sau gốc cây bên cạnh. Phó Nhiễm cùng một đồng chí nam vai kề vai đi về nhà, hai người vừa đi vừa nói nói cười cười, trông rất thân thiết.

Lục Bắc Thành trên đường về nhà, vừa hay gặp Phó Nhiễm đi mua gạo mì, thế là tiện đường mang giúp về.

"Nhiều năm trôi qua rồi, em với Tô Hòa thế nào?"

"Hửm?" Phó Nhiễm cười cười, không đáp lời.

"Sao thế? Thằng nhóc thối tha đó hồi bé chẳng phải nói nhất định phải cưới em làm vợ sao?" Lục Bắc Thành có chút bất ngờ.

"Lời trẻ con sao có thể coi là thật được?" Phó Nhiễm nhận lấy gạo mì, "Hôm nay cảm ơn anh nhé!"

"Khách sáo với anh làm gì." Lục Bắc Thành vẫy tay chào cô ấy.

Tô Hòa giẫm phải một chân đầy bùn, đi ra từ chỗ tối. Anh ấy đứng trước cổng sân, thấy đèn phòng Phó Nhiễm sáng lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đặt cái hộp trước cửa rồi xoay người rời đi.

Không lâu sau, Phó Nhiễm khoác thêm áo khoác đi xuống lầu, theo bản năng nhìn về phía cửa.

Một cái hộp sắt đuọc treo ở đó. Cô ấy đi tới lấy hộp sắt xuống, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người, chỉ có một hàng dấu chân dài trên mặt đất.

Cô ấy đi theo dấu chân về phía trước, cuối cùng dấu chân biến mất ở hướng nhà họ Tô.

Là Tô Hòa sao?


Bình Luận (0)
Comment