Lưu Hùng tỏ ra cẩn thận, không dám cãi nhau với Lưu Hạnh Hoa. Dù sao anh ta cũng tới để đón vợ nên nói với giọng xuống nước: “Nào có chuyện phụ nữ đã lấy chồng về nhà mẹ đẻ ở? Như vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười sao?”
Lưu Hạnh Hoa lớn tiếng nói: “Nhà họ Nguyễn chúng tôi không sợ người khác chê cười. Nhà chúng tôi có thể nuôi được Thúy Chi. Con gái ngoan ngoãn nhà tôi gả cho Lưu Hùng anh không phải để anh bắt nạt con bé. Anh đã đối xử không tốt với Thúy Chi thì chúng tôi sẽ không để nó sống với anh nữa. Con bé kết hôn với anh mấy chục năm, vất vả lắm mới sinh được bốn đứa con, hầu hạ anh từ đầu tới chân. Thế mà anh lại đánh nó, anh có phải con người nữa không? Nếu để tôi nói thì anh còn chẳng bằng súc sinh!”
Lưu Hùng bị Lưu Hạnh Hoa mắng tái cả mặt. Nhưng đây là địa bàn của người ta, anh ta không dám diễu võ giương oai.
Lưu Hạnh Hoa dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyễn Khê, bảo cô đưa Nguyễn Thúy Chi vào trong phòng. Nguyễn Khê đang định dìu cô ấy đứng dậy, nhưng còn chưa kéo lên thì Nguyễn Thúy Chi đột nhiên rút tay ra khỏi tay cô. Cô ấy dùng mu bàn tay lau khóe mắt một cái, hít sâu một hơi và l.i.ế.m môi một cái.
Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết Nguyễn Thúy Chi có ý gì, họ thấy cô ấy đứng dậy và nhận chậu thức ăn cho heo trong tay bà ấy. Sau đó, Nguyễn Thúy Chi đi tới cạnh bếp lò, đổ rau dại vào trong nồi đảo. Tiếp đó, cô ấy lại lưu loát cho thêm nước và cám rồi dùng cái muôi khuấy đều. Nguyễn Khiết thì ở phía sau nhóm bếp.
Không có Lưu Hạnh Hoa ngăn cảnh, Lưu Hùng dắt Tiểu Hổ Tử đứng ngoài cửa. Bà ấy không muốn để Nguyễn Thúy Chi gặp họ nên xoay người định đóng cửa lại.
Kết quả, tay Lưu Hạnh Hoa vừa đụng vào ván cửa thì lại nghe Nguyễn Thúy Chi nói bằng giọng mũi: “Anh đưa Tiểu Hổ Tử về đi. Tôi sẽ không về với anh đâu. Còn vấn đề thủ tục, anh muốn làm thì làm, không muốn làm thì thôi. Dù sao với tôi cũng chẳng sao cả.”
Lưu Hùng nghe vậy lập tức nhíu mày: “Em nói lời này là có ý gì?”
Nguyễn Thúy Chi khuấy xong cám lợn thì đậy nắp nồi lại đáp: “Ly hôn.”
Nghe cô ấy nói vậy, Lưu Hạnh Hoa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng im lặng nhìn cô ấy.
Lưu Hùng nhíu mày chặt hơn, sau đó hỏi Nguyễn Thúy Chi như vừa rồi tai bị điếc vậy: “Em vừa nói cái gì?”
Nguyễn Thúy Chi đứng ở bên cạnh bếp lò, sống lưng thẳng tắp, quay đầu nhìn về phía anh ta đáp: “Tôi nói là ly hôn! Ly hôn!”
Lưu Hùng thốt lên: “Đmm! Ai kết hôn rồi mà còn có thể ly hôn?”
Nguyễn Thúy Chi nói: “Có ly hôn hay không cũng chẳng sao. Dù sao tôi cũng không về với anh đâu. Anh mau đi đi.”
Lưu Hùng kéo Tiểu Hổ Tử tới sát bên cạnh mình nói: “Ngay cả con trai mà cô cũng không cần đúng không? Trên đời này lại có người mẹ độc ác như cô sao? Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny, Tiểu Hổ Tử không phải do cô sinh sao? Cô nói mặc kệ là có thể dứt áo bỏ đi?”
Nguyễn Thúy Chi bắt đầu không nhịn được lau nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Lưu Hùng, mấy năm nay tôi ở nhà anh phải sống như thế nào chắc trong lòng anh đều rõ. Tôi nhẫn nhịn đủ rồi! Mấy năm qua, tôi hầu hạ cả nhà các người từ lớn tới bé nhưng vẫn bị đánh. Tôi chưa bao giờ than một câu. Anh cũng hiểu tôi đấy, một khi tôi hạ quyết tâm thì sẽ không bao giờ thay đổi.”
Lúc trước, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới lựa chọn khác, thầm muốn sống những ngày êm đẹp với anh ta.
Vì thế, Nguyễn Thúy Chi luôn nhẫn tâm với bản thân, cái gì cũng lặng lẽ chịu đựng một mình, chưa bao giờ than vãn một câu.
Bây giờ, cô ấy không muốn sống với Lưu Hùng nữa nên cũng có thể nhẫn tâm với người khác.
Anh ta lộ ra vẻ mặt ảo não định nói thêm gì đó nhưng chợt nghe thấy một câu: “Em rể tới đấy à?”
Lưu Hùng quay đầu nhìn thì thấy Nguyễn Trường Quý đã về nên chào một tiếng: “Anh hai đã về đấy à?”
Nguyễn Trường Quý khách sáo nói: “Cậu qua đây đón Thúy Chi à?”
Lưu Hùng gật đầu: “Vâng, em tới đón cô ấy về nhà.”
Nguyễn Trường Quý như một nhân vật có tiếng nói, đi vào trong nhà nói với Nguyễn Thúy Chi: “Em ba, như vậy là được rồi. Em xem đi, Đại Hùng đích thân tới đón em rồi, mau hòa giải và về sống với nhau cho tốt. Em xem Tiểu Hổ Tử như vậy, em không đau lòng à?”
DTV
Nguyễn Thúy Chi còn chưa ra, Lưu Hạnh Hoa đã trừng mắt nói với Nguyễn Trường Quý một câu: “Cút xa một chút!”
Ông ta bị mắng thì biểu cảm trên mặt ngưng lại, đột nhiên nghe thấy Tôn Tiểu Tuệ đứng ở cửa phòng bếp nhỏ giọng gọi mình.
Nguyễn Trường Quý điều chỉnh sắc mặt rồi khách khí chào Lưu Hùng một tiếng, sau đó xoay người đi về phía phòng bếp nhà mình.
Sau khi ông ta vào phòng bếp, Tôn Tiểu Tuệ nhỏ giọng nói: “Ông dính vào chuyện rắc rối này làm gì?”