Nguyễn Trường Quý cũng nhỏ giọng đáp: “Thúy Chi là em gái tôi, chẳng lẽ tôi không thể khuyên đôi câu sao? Lưu Hùng người ta đã tới đón, cho con bé mặt mũi lớn thế rồi. Nếu nó còn tiếp tục nháo thì còn ra thể thống gì? Cho cái thang rồi mà không bước xuống, còn định làm gì? Thật sự muốn ly hôn?”
Tôn Tiểu Tuệ gật đầu, hạ giọng thấp hơn: “Thúy Chi đã lên tiếng, nói là muốn ly hôn rồi.”
Nguyễn Trường Quý trừng mắt: “Có phải đầu óc nó bị nước vào rồi không?”
Tôn Tiểu Tuệ nhăn nhó mặt mày: “Suỵt...”
Ông ta lại hạ thấp giọng hơn: “Cứ thế ly hôn rồi ở lại nhà mẹ đẻ sao? Ra cái thể thống gì nữa? Nó không sợ người khác nhổ nước miếng mắng c.h.ế.t sao? Không để tâm tới bốn đứa con nữa à? Bản thân con bé không sợ mất mặt nhưng chúng ta sợ mất mặt.”
Tôn Tiểu Tuệ cười nhạo: “Chẳng phải do ba mẹ ông chiều hư sao? Nếu không phải ba mẹ làm chỗ dựa cho Thúy Chi thì sao cô ấy dám làm như vậy? Đầu óc của Tiểu Ngũ Tử cũng có vấn đề, chẳng lẽ sau khi ba mẹ mất, chú ấy nuôi Nguyễn Thúy Chi sao?”
Nguyễn Trường Quý tới sau bếp nhóm lửa: “Con bé đừng có mong tôi nuôi nó. Tôi không nuôi nổi.”
Tôn Tiểu Tuệ “hừ” một tiếng nói: “Dựa vào đâu mà trông cậy vào chúng ta nuôi. Nhà chúng ta cũng đâu có khuyến khích cô ấy ly hôn, ai xúi giục thì người đó đi mà nuôi. Sau khi Tiểu Ngũ Tử lấy vợ, chưa chắc chú ấy đã lo cho Thúy Chi. Ba mẹ có thể che chở cho cô ấy mấy năm chứ? Đợi hai người lọ mất, Thúy Chi sẽ trông cậy vào ai? Lúc về già, cô ấy định trông cậy vào ai chăm sóc? Chẳng ai suy xét tới vấn đề này, cả đám đề đổ dầu vào lửa để Thúy Chi ly hôn. Con cái lớn như thế rồi, thế mà còn khăng khăng làm ra chuyện này cho người đời chế giễu.”
“Phụ nữ ly hôn mà còn coi là người ư?”
“Ai để vào mắt?”
Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ ở trong phòng bếp nhỏ giọng nói chuyện. Bên ngoài, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh đã quay về. Hai người nhìn thấy Lưu Hùng thì chưa hề lộ ra vẻ mặt dễ chịu, vừa mở lời đã trực tiếp đuổi khách: “Cậu tới đây làm gì? Ở đây không chào đón cậu!”
Lưu Hùng bị Lưu Hạnh Hoa ngăn ở ngoài cửa, nắm tay Tiểu Hổ Tử xoay người nhìn về phía Nguyễn Chí Cao nói: “Ba.”
Ông cụ cười khẩy nói: “Tôi không phải ba của cậu. Tôi không sinh được loại con vô liêm sỉ như vậy!”
Mặt Lưu Hùng tái xanh, trên mặt Tiểu Hổ Tử vẫn còn đọng nước mắt nhưng đã ngừng khóc. Cậu bé đi đường núi tới nên trên mặt đầy bùn, giờ trên mặt có thể nước mắt nên rất bẩn thỉu. Tiểu Hổ Tử nhìn Nguyễn Chí Cao gọi: “Ông ngoại.”
Ông cụ nhìn cậu bé một cái rồi không nói lời nào mà bước vào trong nhà. Nguyễn Trường Sinh đi ngay phía sau Nguyễn Chí Cao, bản thân đứng chắn ở cửa để Lưu Hạnh Hoa vào trong nhà nghỉ ngơi.
Anh ấy nhìn Lưu Hùng và nói: “Chắc chắn chị ba tôi sẽ không trở về với anh. Anh dẫn con mình về đi, cũng đứng ở đây giả bộ hối lỗi nói bản thân sẽ hoàn toàn sửa chữa những lỗi lầm lúc trước. Bản thân anh nói ra thấy buồn nôn, chúng tôi nghe thấy cũng cảm thấy ghê tởm.”
Lưu Hùng chẳng còn cách nào mới xệ mặt xuống tới đón Nguyễn Thúy Chi. Trong lòng anh ta chẳng muốn tới đây làm kẻ bị mắng chửi, thậm chí Lưu Hùng còn muốn Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh xin lỗi mình. Dù sao anh ta cũng bị Trường Sinh đánh bị thương không nhẹ.
DTV
Lưu Hùng ấm ức đi tới đây, anh ta cho rằng đưa Tiểu Hổ Tử theo cùng nói vài câu xin lỗi Nguyễn Thúy Chi sẽ mềm lòng nguôi giận theo mình về nhà. Dù sao bình thường tính tình của người phụ nữ này cũng rất tốt, lúc ở nhà gần như chưa bao giờ nổi giận.
Nhưng ai ngờ, lúc người phụ nữ bình thường ngoan ngoãn dễ bảo này nháo lên lại khó giải quyết như vậy. Anh ta bị Nguyễn Trường Sinh đánh cho một trận tơi bời, bây giờ nhìn thấy anh ấy vẫn hơi sợ.
Lưu Hùng còn chẳng dám nói lớn tiếng, kìm nén sự ấm ức trong lòng ăn nói khép nép: “Tôi có sai nhưng cậu cũng đánh tôi rồi mà, chẳng phải vậy sao?”
Anh ta vội nói: “Tôi không có ý gì cả. Ý của tôi là tôi thực sự đã nhớ lần giáo huấn này, sau này thực sự không dám nữa. Trước đây tôi thật sự vô liêm sỉ, chỉ cần Thúy Chi theo tôi trở về, sau này tôi sẽ đổi xử thật tốt với cô ấy.”
Nguyễn Trường Sinh nhìn anh ta chằm chằm: “Anh lấy cái gì để đảm bảo?”
Lưu Hùng giơ tay lên định nói gì đó thì Nguyễn Thúy Chi mở nắp nồi khuấy cám lợn giành cơ hội nói trước: “Đừng có thề thốt, mười ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Tôi chắc chắn sẽ ly hôn, khi nào anh đồng ý thì lúc đó làm thủ tục.”
Lưu Hùng nghe Nguyễn Thúy Chi nói ra lời này thì không thể nhịn được nữa, nói theo bản năng: “Nguyễn Thúy Chi! Cô đừng có không biết...”