Khi anh ta thấy vẻ mặt của Nguyễn Trường Sinh trở nên hung tợn thì lập tức ý thức được bản thân đang ở đâu. Đây không phải cái nhà mà Lưu Hùng có thể định đoạt được. Vì thế, anh ta vội vàng nuốt những lời muốn nói xuống, không thốt ra miệng.
Nguyễn Trường Sinh cũng đã nổi giận, anh ấy giơ chân đá vào n.g.ự.c Lưu Hùng khiến anh ta ngã chổng vó trên mặt đất. Sau đó, Nguyễn Trường Sinh bước tới trước mặt Lưu Hùng, cúi người nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu đây không phải nhà tôi, e rằng anh đã động tay động chân rồi đúng không?”
Nguyễn Khê nói không hề sai, đánh vợ đã ăn vào xương vào m.á.u Lưu Hùng. Việc đó đã trở thành chuyện bình thường như ăn cơm, uống nước. Khi đối mặt với Nguyễn Thúy Chi, anh ta vốn chẳng khống chế được bản thân.
Có thể chịu một, hai lần nhưng không thể nhịn được lần thứ ba. Lưu Hùng tới đây xin lỗi Nguyễn Thúy Chi, mong cô ấy trở lại mà còn không khống chế được nổi giận thì đừng nói khi trở về sẽ khống chế được.
Sau khi về tới địa bàn nhà anh ta, với tính tình của mình, Lưu Hùng không động tay động chân mới là lạ. Anh ta nằm trên mặt đất, ôm n.g.ự.c khẽ “hừ” hai tiếng, sau đó nói: “Có nhà ai như nhà các người thấy bản thân có lý nên bức ép người khác không?”
Nguyễn Trường Sinh đạp vào hai chân anh ta, vừa đạp vừa noi: “Anh còn biết nhà tôi chiếm lý cơ đấy?”
“Có lý nên không chịu nhường bước thì đã sao?”
“Biết bản thân đuối lý thì đừng có tới đây để bị coi thường.”
Tiểu Hổ Tử thấy Lưu Hùng bị đánh thì lại đứng ở bên cạnh khóc òa lên.
Nguyễn Trường Sinh thấy vậy quay đầu quát: “Khóc cái gì mà khóc?”
Tiểu Hổ Tử bị anh ấy quát càng hoảng sợ, nước mắt vẫn rơi lã chã nhưng lại mím chặt miệng không dám phát ra tiếng.
Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ở trong phòng bếp lén nhìn ra ngoài. Bà ta nhíu mày nói nhỏ: “Coi như tôi được mở mang tầm mắt, ba mẹ và em trai ông... Lần đầu tiên trong đời tôi thấy đấy, định làm thổ phỉ à?”
Nguyễn Trường Quý không nhìn được định đi ra ngoài kéo Nguyễn Trường Sinh thì bị Tôn Tiểu Tuệ đưa tay kéo lại.
Bà ta nhíu mày lắc đầu: “Đừng có làm gì cả.”
Nguyễn Trường Quý nín thở: “Cứ chờ mà xem, thế nào cũng bị người ngoài mắng chết.”
Tôn Tiểu Tuệ: “Ông để ý nhiều như vậy làm gì. Dù có mắng cũng chẳng mắng tới chúng ta.”
DTV
Bên kia, Lưu Hùng lồm cồm bò dậy, kéo Tiểu Hổ Tử rời đi, vừa đi vừa hét lên: “Nguyễn Thúy Chi, cô muốn ly hôn để tìm người đàn ông khác chứ gì? Cô đừng có mong! Cô có bản lĩnh thì ở nhà mẹ đẻ cả đời đi. Để tôi xem anh em của cô có nuôi được cả đời không! Cô không quay về thì đừng mong gặp con.”
Lưu Hùng nắm tay Tiểu Hổ Tử cứ thế rời đi nhà họ Nguyễn bên này cũng yên tĩnh lại. Những người nghe được tiếng gió chạy sang xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi, về nhà. Ai đang cho lợn ăn thì tiếp tục cho lợn ăn, ai đang nấu cơm thì tiếp tục nấu cơm, tiếp tục bàn tán về chuyện nhà họ Nguyễn.
Bên này, cả nhà Nguyễn chí Cao đã cho lợn, cho gà ăn xong và cũng đã nấu xong cơm, sắp xếp ngồi vào bàn. Bên ngoài sắc trời đã tối. Vừa mới náo loạn một hồi nên bầu không khí trong nhà không tốt lắm, chỉ có Nguyễn Trường Sinh mở miệng mắng Lưu Hùng vài câu.
Nguyễn Thúy Chi vẫn không nói gì. Lưu Hạnh Hoa nhìn cô ấy một lúc rồi lên tiếng: “Nếu con không nỡ để Tiểu Hổ Tử chịu khổ ở ngoài vào buổi tối thì cơm nước xong bảo Tiểu Ngũ Tử đuổi theo đón thằng bé về đây.”
Lưu Hùng dẫn Tiểu Hổ Tử tới đây, ngay cả ngụm nước cũng chưa được uống đã bị đánh một trận. Anh ta sẽ không đi suốt đêm để trở về, nhất định sẽ tìm một nơi nào đó ngủ một đêm rồi sáng mai mới lên đường.
Nguyễn Thúy Chi buồn rầu lắc đầu: “Anh ta sẽ không cho đâu.”
Ngẫm lại cũng đúng, Lưu Hùng trông ngóng bảy năm mới ngóng được một đứa con trai, sao anh ta có thể để nhà họ Nguyễn bọn họ đón về chứ? Bảy tám phần mười, Lưu Hùng sẽ cho rằng Nguyễn Thúy Cho muốn giữ con trai lại, không để cho nhà họ Lưu nuôi dưỡng.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Lưu Hùng cũng sẽ không để Tiểu Hổ Tử phải chịu khổ. Lưu Hạnh Hoa cũng không nói tới chuyện này nữa. Cả bàn lại im lặng trong chốc lát, Nguyễn Chí Cao mới lên tiếng: “Con đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn ly hôn với Lưu Hùng à?”
Nguyễn Thúy Chi ngậm đũa gật đầu: “Con nghĩ kỹ rồi.”
Trong thời gian mười mấy ngày ở nhà mẹ đẻ, cô ấy vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Tất cả những thứ cần suy xét, Nguyễn Thúy Chi đã nghĩ tới hết rồi. Cô ấy thực sự không muốn về nhà họ Lưu và tiếp tục cuộc sống như trước đây. Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian đó, Nguyễn Thúy Chi đều cảm thấy khó thở.
Cô ấy vốn chưa quyết định, nhưng khi thấy Lưu Hùng đưa Tiểu Hổ Tử tới tìm mình, Nguyễn Thúy Chi đột nhiên hạ quyết tâm.