Bây giờ, cô ấy vô cùng chắc chắn rằng bản thân không muốn quay lại với người đàn ông kia, thậm chí còn sợ phải quay lại với anh ta.
Nguyễn Thúy Chi không muốn sống với Lưu Hùng nữa, thậm chí còn chẳng muốn nhìn mặt anh ta.
Nguyễn Chí Cao nhìn cô ấy: “Con đã nghĩ kỹ là được. Có chuyện gì ba và mẹ sẽ cùng gánh vác với con.”
Nguyễn Khê ngồi bên cạnh giơ cái tay cầm đũa lên: “Tính thêm cháu nữa.”
Nguyễn Trường Sinh cũng giơ tay theo: “Em là em trai của chị, chắc chắn em sẽ không bỏ mặc chị.”
Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Cháu chẳng có bản lĩnh gì. Cô ba, cháu ở bên cô được không?”
Nguyễn Thúy Chi không nhịn được cúi đầu khóc.
Lưu Hạnh Hoa đưa tay vỗ vỗ lưng cô ấy: “Muốn khóc thì cứ khóc to lên, đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng. Nếu con nhớ bọn trẻ thì bảo Tiểu Ngũ Tử lên trấn trên nhìn một cái. Bọn trẻ là người sống, Lưu Hùng không quản được.”
Nguyễn Thúy Chi vừa khóc vừa gật đầu: “Vâng.”
Đợi tâm trạng của Nguyễn Thúy Chi khá hơn một chút, Nguyễn Trường Sinh lại hỏi: “Nghe họ Lưu kia nói thì có vẻ anh ta sẽ không đồng ý ly hôn. Chúng ta phải làm gì bây giờ? Hay là để em trói Lưu Hùng lại đánh cho một trận, đánh tới khi nào anh ta đồng ý mới thôi?”
Nguyễn Thúy Chi lắc đầu: “Đừng, tới trấn trên nháo chúng ta không chiếm lợi thế đâu. Lưu Hùng còn có hai người anh em đấy. Trước là chúng ta chiếm được lý, em lại tới quá đột ngột. Ba mẹ anh ta biết đuối lý nên mới như vậy. Bây giờ, chị muốn ly hôn với Lưu Hùng, trong mắt người khác chính là không an phận, chị đuối lý nên sẽ không có ai đứng về phía chúng ta đâu.”
Lưu Hạnh Hoa ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Nguyễn Trường Sinh: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Thúy Chi khẽ hít vào một hơi: “Anh ta không đồng ý thì cứ để đó đi. Dù sao chị cũng sẽ không trở về sống với Lưu Hùng nữa đâu. Đối với chị thì thủ tục kia có làm hay không cũng thế thôi, chuyện của bọn chị đã qua rồi, kia cũng chỉ là một tờ giấy vô dụng mà thôi.”
Cô ấy cũng không muốn dây dưa với anh ta chỉ vì chuyện làm thủ tục. Vào giờ phút quan trọng này, Lưu Hùng có đấu tranh tới giây phút cuối cùng cũng sẽ không đồng ý ly hôn với Nguyễn Thúy Chi. Nếu dây dưa không dứt thì không biết còn phải gặp bao nhiêu chuyện không cần thiết nữa.
Lúc này, cô ấy chỉ cần thoát khỏi anh ta mà thôi, những chuyện khác đợi sau này thời cơ chín muồi rồi nói sau. Nguyễn Thúy Chi dằn lòng không bảo Nguyễn Trường Sinh đi đón Tiểu Hổ Tử về ngủ, cô ấy thức trắng cả đêm.
Nguyễn Thúy Chi không chỉ không ngủ mà nửa đêm còn ra ngoài làm việc, giặt quần áo giày dép, bận rộn tới tận khi gà trống gáy báo bình minh.
Lúc Lưu Hạnh Hoa thức dậy thì cô ấy đã thu dọn nhà cửa một lượt rồi, những gì cần làm đều làm xong hết, cơm nước cũng đã nấu xong xuôi. Bà ấy biết Nguyễn Thúy Chi không làm việc thì sẽ khó chịu nên không nói gì nữa, cứ kệ cô ấy.
Sau khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thức dậy cũng không nói gì, vệ sinh cá nhân xong thì trực tiếp ngồi xuống ăn.
Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê đeo cặp sách lên lưng, chào Lưu Hạnh Hoa một tiếng rồi ra khỏi nhà và đi về phía nhà ông thợ may.
Nguyễn Dược Tiến ra ngoài muộn hơn cô một chút.
DTV
Lúc anh ta ra ngoài, Tôn Tiểu Tuệ còn níu lại nói: “Cách xa Tiểu Khê một chút, đừng có chạy theo gót chân nó. Con phải biết phân rõ giới hạn với Tiểu Khê, biết chưa? Chuyện xấu mà cô ba con gây ra đủ để người ta nói cả đời.”
Nguyễn Dược Tiến gật đầu: “Con biết rồi.”
Lúc ra ngoài có gặp Nguyễn Thúy Chi, anh ta cũng không thèm chào hỏi, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của cô ấy. Nguyễn Thúy Chi chẳng sao cả, coi như bản thân không có anh hai, chị dâu thứ hai, cũng không có hai đứa cháu trai là Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa.
Cô ấy đã quyết định đi con đường này, chẳng lẽ có chút đối xử lạnh nhạt này mà không chịu nổi hay sao?
Đối với Nguyễn Thúy Chi thì nỗi nhớ con da diết còn khó chịu hơn là bị đối xử lạnh nhạt.
Hôm qua, Tiểu Hổ Tử tới nhưng cô ấy còn chưa được ôm chút nào.
Nguyễn Dược Tiến tới nhà ông thợ may học nghề, đương nhiên cũng sẽ coi Nguyễn Khê là không khí.
Trước kia, thỉnh thoảng anh ta dở chứng sẽ tìm cô nói mấy câu, bây giờ ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái. Thực ra, như vậy cô lại được thanh tịnh, không cần phải nghe những phát ngôn ngu ngốc của một người đàn ông gia trưởng.
Ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên mát mẻ hơn. Dù sao ông thợ may không thích để ý tới Nguyễn Dược Tiến, mỗi lần lên tiếng sẽ bị mắng nên anh ta cũng không thường đi tìm ông ấy nói.
Cũng vì thế hai ngày nay, anh ta đã tự động biến thành không khí, chẳng cản trở mắt của Nguyễn Khê hay ông thợ may chút nào.