Hai ngày sau, công xã Thiên Phượng, bầu trời u ám. Lưu Hùng cõng Tiểu Hổ Tử mặt mũi lấm lem về tới nhà, vừa về tới của thì mẹ anh ta đã ra đón.
Mẹ Lưu Hùng đứng đón ở cửa, ngó đầu ra ngoài nhìn xung quanh nhưng nhìn nửa ngày cũng chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Thúy Chi đâu, sốt ruột hỏi: “Thúy Chi đâu?”
Lưu Hùng thả Tiểu Hổ Tử xuống, ba anh ta cũng đi tới bên cạnh. Lưu Hùng nhìn ba mẹ mình, cố gắng kiếm chế cảm xúc để bản thân bình tĩnh nhất có thể và nói: “Cô ta đòi ly hôn với con.”
“Ly hôn?” Ba mẹ Lưu Hùng đồng thanh hô lên, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, trợn trừng mắt không thể tin nổi.
Anh ta nói: “Nếu không có em trai cô ta ở đó, con đã đánh c.h.ế.t Nguyễn Thúy Chi rồi. Có phải tóm cổ lôi về thì con cũng sẽ lôi cô ta về bằng được. Nguyễn Thúy Chi có bản lĩnh thì hãy ở nhà mẹ đẻ cả đời đi, con muốn xem rốt cuộc em trai cô ta có bảo vệ, nuôi được cả đời không? Nhưng nếu Nguyễn Thúy Chi muốn tìm người đàn ông khác để tái giá thì không có cửa đâu. Cô ta không sợ mất mặt khi người khác mắng là không tuân thủ nữ tắc, con vẫn còn muốn giữ mặt mũi.”
Mẹ Lưu Hùng trừng mắt: “Con không làm theo lời mẹ bảo, không chịu nhận lỗi sao? Mẹ đã nói rồi, con tới nhận sai với nó một câu. Tính cách của Thúy Chi rất mềm yếu, nhất định sẽ trở về với con.”
Lưu Hùng cả giận nói: “Tính tình mềm yếu? Chúng ta đều bị cô ta lừa rồi. Sao con lại chưa xin lỗi chứ? Con như một thằng hèn, vừa gọi ba vừa gọi mẹ, hơn nữa còn xin lỗi, đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với Thúy Chi. Thậm chí, con còn ăn nói khép nép nói rằng sau này sẽ làm trâu làm ngựa cho cô ta. Nhưng Nguyễn Thúy Chi không hề nói gì khác, nói tới nói lui vần là muốn ly hôn. Con không áp chế được tính cách nên đã nổi nóng, cuối cùng bị thằng em trai của cô ta đánh cho một trận.”
Mẹ Lưu Hùng nhíu mi, lắc đầu nói: “Thúy Chi không phải người như vậy. Từ trước đến nay, nó là người hiền hòa dễ thỏa thuận nhất, siêng năng, thật thà. Thúy Chi chưa bao giờ oán giận câu nào. Sao đột nhiên nó lại trở nên không nói lý như vậy chứ?”
Lưu Hùng nói: “Con chẳng cần biết cô ta có ý gì. Nói chung, con sẽ không bao giờ đi đón Nguyễn Thúy Chi nữa. Con không tin cô ta có thể ở suốt tại nhà mẹ đẻ. Một ngày nào đó, Nguyễn Thúy Chi bị người ta ghét bỏ không sống được thì sẽ tự chạy về. Tới lúc đó, con sẽ cho cô ta biết tay.”
Mẹ Lưu Hùng thở dài nhìn về phía ba Lưu Hùng. Ông ta cũng là người nóng tính: “Nếu đã như vậy thì cứ mặc kệ nó đi. Trong quãng đời này, tôi chưa nghe thấy ai đã kết hôn mà có thể ly hôn. Chẳng nói đâu xa, cứ nói tới công xã của chúng ta này, có người nào ly hôn chưa? Tục ngữ nói lấy chồng phải theo chồng, gả cho chó phải theo chó, người phụ nữ tốt không lấy hai chồng. Khi đã kết hôn thì phải ngoan ngoãn sống với nhau cả đời. Ly hôn! Đó là chuyện sẽ bị người đời mắng chết.”
Mẹ Lưu Hùng thở dài: “Thúy Chi không phải người như vậy. Vợ chồng có lúc cãi nhau, đánh nhau là chuyện bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Nào có chuyện... Có chút chuyện mà không ở với nhau được nữa? Mấy năm nay, nó chưa bao giờ nói cái gì, cuộc sống vợ chồng son của hai đứa rất tốt. Cho tới bây giờ, Thúy Chi chưa bao giờ cãi lại hay làm loạn. Mẹ ra ngoài luôn khen Thúy Chi là một người vợ tát. Bây giờ, nó lại làm hành động đánh vào miệng mẹ. Thúy Chi thật sự quyết tâm bỏ ba đứa con gái và Tiểu Hổ Tử ư?”
DTV
Lưu Hùng đẩy Tiểu Hổ Tử tới trước mặt mẹ mình và nhéo: “Mẹ hỏi nó đi. Trẻ con sẽ không nói dối.”
Tiểu Hổ Tử òa khóc: “Mẹ nói muốn ly hôn, mẹ không cần chúng con nữa.”
Mẹ Lưu Hùng ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho cậu bé, vừa lau vừa đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, không ngờ nó lại có một người mẹ như vậy.”
Bà ta nhìn về phía Lưu Hùng và nói: “Những thứ chúng ta nên làm đều làm hết rồi. Đi một quãng đường núi xa như vậy để nhận lỗi, cũng thề thốt rồi. Nếu Thúy Chi cậy bản thân có lý không chịu nhường bước, không muốn sống những ngày yên ổn cứ thích nháo gà chó không yên, thế thì cứ để nó ở nhà mẹ đẻ đi. Nhà mẹ đẻ cũng không dễ sống như vậy đâu. Mười ngày nửa tháng thì có thể chứa chứ nếu ở lâu dài thì chắc chắn sẽ bị chê. Tới lúc đó, để nó tự đi về, muốn có mặt mũi cũng chẳng còn, muốn thể diện cũng chẳng có.”
Ba Lưu Hùng không muốn nói thêm gì chỉ nói: “Mặc kệ nó, đi ăn cơm thôi.”
Phòng bếp của nhà anh ta bị đốt nên tạm thời không thể nấu cơm, chỉ có thể tới nhà con thứ hai ăn cơm, ba đứa con gái của Lưu Hùng đã ở bên đó rồi. Anh ta không muốn nhắc lại, nhắc tới là lại tức. Vì thế, Lưu Hùng khom lưng bế Tiểu Hổ Tử đi ra ngoài.