Lưu Hùng đưa Tiểu Hổ Tử rời khỏi núi Phượng Minh, cuộc sống của Nguyễn Thúy Chi lại khôi phục sự yên bình. Nó chẳng khác mười ngày trước là mấy, dù sao lúc trước người trong thôn cũng bàn tán chuyện cô ấy ly hôn rồi. Bây giờ có tiếp tục nói cũng vẫn là những lời này, chẳng có gì mới mẻ.
Chuyện của Nguyễn Thúy Chi có ảnh hưởng tới Nguyễn Khê, nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Cô chẳng quan tâm tới ánh mắt người ngoài, hơn nữa ngày nào Nguyễn Khê cũng tới nhà ông thợ may để luyện vẽ tranh, tìm Lăng Hào học tập. Ông thợ may và Lăng Hào lại càng không để ý tới chuyện trong thôn.
Tuy nhà họ Nguyễn bị người ta bàn tán vì chuyện của Nguyễn Thúy Chi, nhưng sinh sống với nhau mấy chục năm trong cùng một thôn, không ai làm khó họ ngay trước mặt cả. Bàn luận là việc lén lút sau lưng nên cũng chẳng khác lúc trước là bao. Ai nên bắt chuyện vẫn chào hỏi, người cần chào ông vẫn chào ông, chào dì vẫn chào dì.
Người nhà họ Nguyễn bọn họ ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng đến người khác. Người ta bàn tán thì bàn tán chứ cũng không dính vào. Vì thế, chỉ cần bản thân không cảm thấy không ngẩng được đầu, không thẳng được eo, không thấy mất mặt thì vẫn giống như trước đây.
Có người vốn có quan hệ tốt với nhà họ còn hỏi hạn quan tâm xem kế tiếp Nguyễn Thúy Chi sẽ làm gì? Chung quy, tại niên đại này, việc ly hôn rất khó, ly hôn xong còn gian nan hơn. Người ngoài đều sợ thay cô ấy.
Đương nhiên, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ thấy nó ngáng đường bản thân. Vì thế đã thờ ơ với bên Nguyễn Chí Cao. Bình thường họ cũng thường xuyên gặp mặt, nhà Nguyễn Trường Quý coi người bên này như không khí, rất sợ chuyện của Nguyễn Thúy Chi bôi bẩn bọn họ.
Có lẽ mấy bà lão nhà Triệu, Lý, Hồ sợ Lưu Hạnh Hoa bị ảnh hưởng, tâm trạng không tốt nên gần đây càng chăm chỉ tới tìm bà ấy nói chuyện hơn. Họ đều cố ý tới trò chuyện, thêu thùa may vá với Lưu Hạnh Hoa. Mấy người họ cũng chẳng cấm kỵ đề tài chuyện về Nguyễn Thúy Chi: “Sau này Thúy Chi phải làm sao đây?”
Lưu Hạnh Hoa cũng không cảm thấy đây là chuyện gì mất mặt, thoải mái nói: “Chờ họ Lưu kia đồng ý thì bắt tay làm chuyện tiếp theo. Thúy Chi của chúng tôi mới ba mươi tuổi, ưu sầu cái gì cơ chứ? Tiểu Khê cũng nói rồi, chờ con bé theo ông thợ may học thành tài sẽ truyền tay nghề lại cho cô ba nó. Nếu có thể làm may thì càng chẳng cần phải lo.”
Nghe vậy, ba bà lão càng tò mò hỏi: “Được rồi, Tiểu Khê nhà bà theo ông thợ may học nghề cũng một thời gian rồi. Con bé học thế nào rồi? Người ta đều nói ông thợ may dạy học trò không thành tài.”
Lưu Hạnh Hoa thành thật nói: “Tôi cũng chưa thấy con bé dùng máy móc bao giờ, thật sự không biết thế nào. Nhưng tôi nghe nó nói học cũng không tệ. Ông thợ may rất thích Tiểu Khê, bằng lòng dạy con bé.”
Bà Lý nói: “Thế sao? Sao tôi lại nghe người ta nói ông thợ may không bằng lòng dạy Tiểu Khê, ngày ngày đều bắt nó ngồi vẽ tranh. Nhưng thật ra đứa cháu trai kia nhà bà, ngày ngày đều dùng máy móc.”
Lưu Hạnh Hoa cười khẩy: “Chắc Tôn Tiểu Tuệ lại đi ra ngoài khoác lác rồi.”
Bà Hồ cười nói: “Con trai có tiền đồ, học được tay nghề tốt, ai chẳng muốn đi khoe khoang chứ?”
Lưu Hạnh hoa cười mỉa mai: “Nếu nó có tiền đố thì coi như có bản lĩnh. Chỉ sợ chẳng còn tiền đồ lại còn không tự ý thức được bản thân bao nhiêu cân lượng, mạnh miệng đi nói khoác với bên ngoài. Tới lúc đó lại thành tự tát vào mặt mình.”
Bà Triệu nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Đó cũng là cháu nội của bà đấy.”
Bà ấy hít sâu một hơi: “Tôi thà rằng không sinh ra đứa con như Nguyễn Trường Quý còn hơn!”
Trước khi ở riêng, Lưu Hạnh Hoa chỉ cảm thấy hai vợ chồng đứa con thứ hai của mình ích kỷ. Lần này qua chuyện của Nguyễn Thúy Chi, bà ấy đã hoàn toàn nhìn thấy. Hai người này chẳng có chút tính người nào. Đối xử với em gái ruột của mình còn như vậy thì miễn bàn tới người ngoài.
Con trai còn như vậy thì nói gì tới cháu trai? Cháu trai cách một tầng da đầu mà như cách xa vài ngọn núi. Bà ấy chống mắt lên nhìn xem. Cả nhà Nguyễn Trường Quý đều tính toán như vậy, cuối cùng có thể sống cuộc sống khiến người khác hâm mộ như thế nào? Có khi nào trở thành gia đình có tiếng trên ngọn núi này, người người đều có tiền đồ không?
DTV
Bây giờ, tuy trời đã vào thu nhưng nắng cuối hè đầu thu vẫn có uy thế cực mạnh. Nhiệt độ ban ngày không hề hạ xuống. Đã qua nửa tháng chín, lúa trong ruộng đã tròn căng vàng óng, từng bông lúa nặng trĩu rũ đầu, đón gió lung lay. Sắp tới thời gian thu hoạch vụ thu, những ruộng bậc thang xanh biếc từ mùa hè đã biến thành từng mảnh vàng óng.
Có lẽ niềm vui của người dân quên trong thời điểm này chính là vào vụ thu hoạch. Mọi người đều nói vụ mùa năm nay của thôn Mắt Phượng sẽ bội thu.