Chạng vạng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đang giúp Lăng Hào lùa lợn về nhà. Trên đường về ba người nhìn thấy bất cứ người nào cũng đều thấy trên mặt họ có sự vui mừng, ngay cả vân da cũng tản ra ánh vàng xán lạn.
Nguyễn Khuê và Nguyễn Khiết về nhà, trên đường gặp người quen thì chào một tiếng. Lúc cả hai sắp về tới nhà, cả hai gặp được một người, bóng dáng của người kia chỉ soẹt qua trí nhớ của cô mà thôi.
Nguyễn Khiết nhận ra trước, chạy lên chào hỏi: “Cô tư, sao cô lại trở về?”
Nghe cô ấy gọi như vậy, Nguyễn Khê ghép hình người trước mắt với cô tư Nguyễn Thúy Lan trong trí nhớ của mình. Cảm giác thân thiết đột nhiên trào ra. Cô đi tới bên cạnh Nguyễn Khiết, cười chào một câu: “Cô tư đã về rồi ạ?”
Nguyễn Thúy Lan nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cười nói: “Lại cao hơn không ít rồi.”
Nguyễn Khiết khoác tay cô ấy, cả ba cùng nhau về nhà. Vừa về tới nhà thấy Lưu Hạnh Hoa là Nguyễn Khiết lập tức nói: “Bà nội, cô tư đã về rồi.”
Bà ấy ngẩng mặt lên nhìn Nguyễn Thúy Lan, vội vàng đứng dậy nói: “Sao bây giờ lại rảnh rỗi về nhà thế?”
Cô ấy đi tới trước mặt Lưu Hạnh Hoa: “Mọi người cũng không nói cho con biết. Ngày hôm nay con mới nghe được chuyện của chị ba nên mới tới xem. Con tới thăm chị ấy, bây giờ chị Thúy Chi thế nào rồi?”
Lưu Hạnh Hoa nói: “Con bé đang làm việc ở đội sản xuất, vẫn chưa về đâu.”
Nguyễn Thúy Lan nhìn Lưu Hạnh Hoa: “Vẫn có thể làm việc, xem ra cũng không tệ lắm.”
Lưu Hạnh Hoa đập cô ấy một cái: “Gả cho một người đàn ông như vậy, lại còn chịu tội mấy năm nay. Vừa rồi lại ầm ĩ một trận như vậy, không tệ cái gì chứ? Thúy Lan không chịu ngồi yên, phải làm việc thì lòng mới yên được!”
Nguyễn Thúy Lan thở dài: “Mấy năm nay, con cứ tưởng chị ba ở trấn trên sống rất tốt. Ai nấy đều nói chị ấy gả được mối tốt, hóa ra cuộc sống lại thành ra như vậy. Bao nhiêu năm qua con đều đố kị với chị Thúy Chi, hóa ra tất cả chỉ là sự ghen tỵ vô giá trị.”
Trước đây, vì Lưu Hạnh Hoa gả Nguyễn Thúy Chi cho người có trấn trên, cô ấy bị bị gả cho người vùng núi nên đã oán bà ấy bất công. Cũng vì chuyện này nên Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan trở nên không lạnh không nhạt.
Lưu Hạnh Hoa nhìn cô ấy hỏi: “Thế nào? Con tới để chê cười chị ba con đấy à?”
Nguyễn Thúy Lan cảm thán một tiếng đáp: “Nếu thế thì con còn là người sao?”
Lưu Hạnh Hoa nói: “Nếu con giống như vợ chồng anh hai con, khốn nạn như thế thì bây giờ mẹ sẽ lấy chổi đuổi con ra khỏi đây. Sau này, con cũng đừng về nhà nữa, mẹ coi như chưa nuôi con.”
DTV
Nguyễn Thúy Lan tò mò: “Vợ chồng anh hai con đã làm gì vậy?”
Chuyện này nói ra thì rất dài. Lần trước, Nguyễn Thúy Lan trở về là tết Đoan Ngọ, cô ấy không biết những chuyện xảy ra gần đây. Nếu không phải chuyện của Nguyễn Thúy Chi huyên náo quá lớn thì Nguyễn Thúy Lan cũng không biết.
Lưu Hạnh Hoa vừa định nói gì đó thì Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Thúy Chi đã lần lượt trở về. Vì vậy, bà ấy không nói nữa.
Đợi Tôn Tiểu Tuệ vào phòng bếp nhà bà ta, Lưu Hạnh Hoa thấy Nguyễn Thúy Chi tới gần, nói với cô ấy mấy câu: “Thúy Lan trở về thăm con đấy.”
Nguyễn Thúy Chi bước tới Nguyễn Thúy Lan trước mặt, cười nói: “Lâu lắm không gặp.”
Nguyễn Thúy Lan nhìn cô ấy nói: “Do chị ba bận quá đấy, mấy năm cũng chẳng thấy về nhà một lần. Em còn tưởng rằng ngày tháng dưới chân núi thoải mái quá nên chị ghét bỏ ngọn núi nghèo nhà chúng ta. Em cứ nghĩ chị quên hết bọn em rồi đó.”
Nguyễn Thúy Chi bị cô ấy nói không ngẩng được đầu lên, Lưu Hạnh Hoa đưa tay đập mấy cái: “Nếu con không nói được gì hay ho thì về đi.”
Nguyễn Thúy Lan cười cười, khoác tay chị gái: “Chị biết con không biết ăn nói.”
Nguyễn Thúy Chi ngẩng đầu mỉm cười: “Vào nhà ngồi uống nước đi.”
Nói xong, ba mẹ con tiến vào trong phòng rót nước ngồi uống, Nguyễn Thúy Lan uống nước nghỉ ngơi một lúc. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chưa đi vào trong, vẫn còn ở bên ngoài băm thức ăn cho lợn.
Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Thúy Lan ở trong phòng nói về Lưu Hùng và chuyện Nguyễn Thúy Chi ly hôn. Thúy Lan dùng lời lẽ thô tục mắng mười tám đời tổ tông của anh ta, bởi vì có con trai thì không mắng đoạn tử tuyệt tôn được.
Cô ấy mắng xong thì uống ngụm nước: “Chị ba, chị hiền quá đấy. Nếu là em, lần đầu tiên anh ta bạo hành, em sẽ thu đồ cuốn gói ngay. Cứ để ba con Lưu Hùng uống gió tây bắc đi. Loại đàn ông này nên bị cô độc cả đời.”
Nguyễn Thúy Chi hít sâu một hơi, không nói câu nào.
Nguyễn Thúy Lan nhìn cô ấy hỏi: “Lúc Lưu Hùng đánh chị, bốn đứa con đâu? Chúng chỉ nhìn thôi à?”
Nguyễn Thúy Chi nói: “Lúc đầu chị bị đánh thì chúng còn nhỏ nên thấy mẹ bị đánh chỉ khóc, kêu ba đừng đánh. Nhưng Lưu Hùng sẽ hung dữ với chúng, không cho mấy đứa trẻ khóc rồi nhốt đám trẻ trong phòng. Sau này nó biến thành thói quen. Có lẽ thấy ba đánh mẹ là chuyện rất bình thường, giống như ăn cơm uống nước vậy.”