[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 109

Nguyễn Thúy Lan không hề khách khí nói: “Chị ba, điều này phải trách chị rồi. Ai bảo chị chịu đựng!”

Nguyễn Thúy Chi thực sự tán đồng với lời này, gật đầu nói: “Đúng là do chị vô dụng.”

Nguyễn Thúy Lan thấy chị gái mình như vậy thì lại thấy đau lòng, đưa tay cầm lấy tay cô ấy: “Nói cho cùng thì Lưu Hùng kia cũng là tên khốn nạn. Chị cũng vì bọn nhỏ, nhưng ai ngờ đám nhỏ kia cũng là kẻ không có lương tâm, không nhìn thấy nỗi khổ của mẹ mình. Không biết chị đã chịu bao nhiêu khổ sở vì chúng. Rõ ràng bây giờ cũng không muộn, em ủng hộ chị. Chị phải cắt đứt hoàn toàn với tên kia.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Thúy Lan lại nói tiếp: “Em muốn nói chị đừng để ý tới bốn đứa trẻ kia nữa. Em thấy chúng sẽ không thay chị đau lòng đâu. Lưu Hùng không đánh bọn chúng nên bốn đứa đó sẽ đứng về phía ba ruột, có ăn có uống có người chăm lo, vốn chẳng quan tâm tới sự sống c.h.ế.t của chị. Chị toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con cái nhưng chúng lại chẳng nghĩ cho chị chút nào, chẳng nhìn thấy mẹ mình phải nuốt bao nhiêu đắng cay. Bây giờ chị đòi ly hôn, chẳng biết người nhà họ Lưu sẽ nói gì về chị. Bốn đứa trẻ kia tám phần mười sẽ cảm thấy chị không tốt, nói chị lòng dạ độc ác không cần chúng.”

Nguyễn Thúy Chi khẽ hít vào một hơi, khẽ nói: “Chị muốn quản cũng chẳng thể quản được.”

Từ giây phút cô ấy quyết định cắt đứt với Lưu Hùng, bốn đứa trẻ kia đã là người của nhà họ Lưu, Nguyễn Thúy Chi có muốn nhúng tay cũng không được.

Nguyễn Thúy Lan thẳng thắn nói: “Thế thì quyết tuyệt tới cùng đi chị, coi như chưa sinh ra chúng. Nếu chị đã quyết định ly hôn, sẽ không trở về nữa, em dám cá với chị rằng sau này bốn đứa bé kia chắc chắn sẽ không nhận mẹ.”

Thấy Nguyễn Thúy chi không nói gì, cô ấy lại nói tiếp: “Chị tự ngẫm lại xem. Chị đi rồi, mấy đứa nó đi theo Lưu Hùng, bên cạnh còn có ông bà nội, ngày ngày sẽ được nghe những gì. Khi chị còn ở nhà họ Lưu, chúng cũng không hề che chở cho chị.”

Nguyễn Thúy Lan thấy Nguyễn Thúy Chi vẫn chưa phản ứng thì nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, mẹ nói xem con nói có đúng không?”

Lưu Hạnh Hoa hắng giọng: “Có lẽ... Cũng gần như vậy.”

Nguyễn Thúy Lan trợn tròn mắt nói: “Cái gì mà có lẽ cũng gần như vậy? Là chắc chắn sẽ như vậy! Vì thế chị ba, em khuyên chị đừng ôm hy vọng gì về bốn đứa nó nữa, tránh sau này sẽ phải thất vọng. Chẳng biết lúc đó trái tim sẽ băng giá gấp bao nhiêu lần.”

Nguyễn Thúy Chi nghe Nguyễn Thúy Lan nói những lời này thì nhíu mày không nói gì, trên mặt cũng chẳng có bất cứ biến hóa gì. Tính tình cô ấy mềm yếu thật nhưng không ngu ngốc, những thứ nên nghĩ tới đều có thể nghĩ ra. Chỉ có điều, nó không nhẹ nhàng như những gì người ngoài cuộc thấy mà thôi.

Nguyễn Thúy Lan thấy chị mình vẫn đờ ra, trên mặt không có biến hóa gì thì không nói thêm về chuyện này nữa mà hỏi Lưu Hạnh Hoa: “Vợ chồng anh hai thì thế nào? con thấy mọi người không nói chuyện với chị dâu. Một nửa còn lại mẹ chưa nói với con đâu.”

Lưu Hành Hoa kể chuyện Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đòi ở riêng như thế nào, đổ tội ăn trộm nho cho Nguyễn Khuê thế nào và cả chuyện Nguyễn Dược Tiến đi tìm ông thợ may học nghề nữa. Bên đó ra ngoài khoác lác nói rằng bản thân học rất tốt. Bà ấy còn nói cả về thái độ của mấy người đó với Nguyễn Thúy Chi nữa.

Sau khi nghe xong, Nguyễn Thúy Lan vỗ bàn một cái: “Thấy không? Sinh ra đứa con như anh hai chẳng bằng không sinh.”

Lưu Hạnh Hoa nói: “Chuyện của Thúy Chi cứ như thế đã. Sau này không ai được bàn tán về người nhà họ Lưu, cũng không được nói về nhà họ Lưu. Bây giờ, mẹ đang chống mắt lên nhìn cả nhà thằng hai có thể sống ngày tháng bay lên trời được không!”

Nguyễn Thúy Lan bật cười: “Bay lên trời làm thần tiên à mẹ?”

Lưu Hạnh Hoa vỗ cô ấy một cái, trừng mắt nói: “Cẩn thận chị dâu con nghe được lại tới Ủy ban cách mạng của lữ đoàn các con kiện cáo.”

Nguyễn Thúy Lan vẫn thờ ơ cười: “Anh hai và chị dâu đúng là trời sinh tuyệt phối.”

Cô ấy vừa nói vừa đứng dậy: “Được rồi, gặp được chị ba rồi. Giờ con phải về nhà.”

Lưu Hạnh Hoa đứng lên theo: “Tới cũng tới rồi, chưa ăn cơm mà đã về rồi sao?”

Nguyễn Thúy Lan nói: “Ăn cơm gì chứ mẹ? Sắp phải thu hoạch vụ thu rồi, mấy hôm nay bận c.h.ế.t đi được. Con nghe được chuyện của chị ba nên mới cố ý chạy về xem thế nào. Giờ thấy trạng thái của chị rất tốt, con cũng an tâm rồi.”

DTV

Cô ấy vừa nói vừa nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi: “Chị ba hãy vui lên, chờ vì kẻ không đáng mà đau buồn. Trong nhà còn nhiều người ở bên chị, đừng để ý người bên ngoài nói cái gì. Bây giờ, chị là người tự so nên cứ làm gì khiến mình vui là được. Em còn ước được như chị ấy. Nếu rảnh rỗi thì tới nhà em chơi, em làm thịt con gà nấu món ngon cho chị ăn.”

Nguyễn Thúy Chi nghe vậy bật cười, kéo tay kém gái: “Được.”
Bình Luận (0)
Comment