[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 111

Châu Tuyết Vân bối rối, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cô lôi đi. Quả thực phải nói là liều mạng chạy. Sau khi chạy tới cạnh ao thì bà ấy mới biết Nguyễn Khê lôi mình tới đây là để cứu người. Cô chạy nhanh tới mức thở dốc, nhưng vẫn chẳng hề do dự chạy thẳng tới tước mặt người đàn ông đang cõng cô bé kia chạy để ép nước ra và nói: “Mau buông người xuống đi. Chú làm như vậy không có ích gì đâu.”

Nguyễn Khê nói xong, trực tiếp bế cô bé kia và đặt nằm thẳng xuống đất. Châu Tuyết Vân cũng không hề làm vướng chân vướng tay cô, biết Nguyễn Khê có ý gì. Bà ấy vội vã khuỵu chân quỳ xuống bên cạnh cô Tiểu Diễm Tử, tìm đúng vị trí ngực, dùng thủ thế và tư thế chuyên nghiệp để hồi sức tim phổi cho cô bé kia.

Mẹ của Tiểu Diễm tử nhào tới hô lớn: “Chị làm cái gì vậy?”

Nguyễn Khê đưa tay ra ôm lấy người kia, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Dì, đây là đang cứu con dì đó.”

Chưa ai thấy qua cách cấp cứu như vậy, không phải ép nước trong bụng ra mà là ấn ngực.

“Cách này có thể dùng được sao?”

Người bên cạnh không dám dính dáng tới chỉ hỏi: “Như vậy có tác dụng không?”

Người kia vừa hỏi xong thì Châu Tuyết Vân nâng cằm cô bé kia lên và thổi khí vào trong.

Nguyễn Khê ôm mẹ của cô bé nói: “Nếu phương pháp này không có tác dụng thì phương pháp vừa rồi càng không có ích gì. Trẻ con hôn mê là vì nước vào trong phổi, không phải là vào trong dạ dày. Thế thì ép nước trong dạ dày ra có ích gì? Hơn nữa, nước trong dạ dày đã bị ép ra rồi.

DTV

Cô không biết làm cấp cứu hồi sức tim phổi, nếu không đã tự làm rồi. Nguyễn Khê nhớ lúc trước Lăng Hào có nói với mình rằng mẹ cậu là bác sĩ làm trong bệnh viện. Vừa khéo nơi này cách nhà sàn không xa. Kịp thời tiến hành cấp cứu trong thời gian hữu hiệu, tỷ lệ cứu được cô bé kia sẽ rất cao. Những người khác nghe Nguyễn Khê nói năng rành mạch nên không nói gì nữa.

Dù sao, quả thực nước trong bụng đã bị ép ra nhưng đứa trẻ không hề tỉnh lại. Vậy thì chỉ có thể thử phương pháp khác. Có phương pháp còn hơn là không có cách nào.

Vì vậy người vây xem nói: “Mẹ Diễm Tử à, cô cứ để cho người ta thử xem. Nước trong bụng Tiểu Diễm Tử đã được ép hết ra rồi nhưng vẫn không tỉnh lại. Không thử cũng chẳng có cách khác. Cô đừng làm loạn nữa...”

Mẹ Diễm Tử đau buồn tới mức mất lý trí nhưng vẫn nghe hiểu được người khác đang nói gì.

Bà ấy không nhào lên nữa mà cầm lấy tay Nguyễn Khê gào khóc: “Tiểu Diễm Tử à, sao con lại không nghe lời như vậy chứ!”

Trái tim của Nguyễn Khê như nhảy tới tận cổ họng. Cô cũng rất căng thẳng. Nguyễn Khê cố hết sức dìu mẹ Diễm Tử. Cô và những người xung quanh đầu chăm chú nhìn Châu Tuyết Vân quỳ rạp trên mặt đất làm hồi sức tim phổi và hô hấp nhân tạo cho cô bé. Hai phương pháp này luân phiên thay đổi. Bà ấy gần như không ngơi nghỉ phút giây nào, trên đầu dần dần có mồ hôi.

Châu Tuyết Vân thực hiện cấp cứu trong thời gian khá lâu, Tiểu Diễm Tử nằm trên mặt đất vẫn không hề nhúc nhích. Trong lòng Nguyễn Khê càng căng thẳng hơn, ngay cả hô hấp cũng vô thức trở nên nặng nề.

Thời gian đã trôi qua khá lâu, có người cảm thấy Tiểu Diễm Tử không thể cứu được nữa, nhỏ giọng thì thầm: “E là không cứu sống được.”

Mồ hôi trên đầu Châu Tuyết Vân như hạt đậu chảy xuống nhưng bà ấy vẫn không buông tha, vẫn kiên trì ép tim phổi cho Tiểu Diễm Tử, sau đó lại bịt mũi và thổi khí và trong miệng cô bé.

Châu Tuyết Vân kiên trì không từ bỏ nên người bên cạnh cũng không nói những lời xúi quẩy nữa, lông mày của tất cả mọi người đều chau lại chưa hề nới lỏng ra.

Vì thời gian cấp cứu quá dài, ngay cả mẹ Diễm Tử đều từ bỏ. Bà ấy buông cánh tay Nguyễn Khê ra, thân thể mềm nhũn ngồi bệt dưới đất, vừa đập đất vừa khóc gào: “Tiểu Diễm Tử, con muốn mẹ c.h.ế.t sao! Con muốn mẹ c.h.ế.t hay sao!”

Thời gian cứ thế trôi đi, người vây xem cũng lần lượt lắc đầu. Người từ đầu tới cuối không d.a.o động mảy may chỉ có mình Châu Tuyết Vân. Bà ấy vẫn không hề dừng động tác cứu người. Mồ hôi trên trán Châu Tuyết Vân đua nhau chảy, ngay cả lưng áo cũng bị mồ hôi thấm ướt sũng.

Nguyễn Khê thầm tính toán trong lòng, cô cảm thấy bà ấy đã thực hiện thao tác cấp cứu liên tục trong mười phút. Ánh mắt của Nguyễn Khê không nhịn được từ từ trở nên u ám như có người lấy đi hơi thở vậy.

Ngay khi cô cảm thấy không thể cứu được cô bé này thì chợt nghe “oa” một tiếng, cô bé nằm dưới tay của Châu Tuyết Vân đột nhiên khóc òa lên. Tiếng khóc kia to tới mức khiến những người vây xem giật mình, tim và hô hấp ngừng lại một chút.

Trong nháy mắt, Nguyễn Khê nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của bản thân, cũng nghe được tiếng hít thở của mọi người xung quanh.
Bình Luận (0)
Comment