Đợi khi cô phản ứng kịp, giơ một tay lên sờ thì mới phát hiện nước mắt của mình đã rơi xuống. Người bên cạnh cũng không tự chủ rơi nước mắt, hơn nữa không chỉ có một người.
Mẹ Diễm Tử nghe được âm thanh này thì nhào tới bên cạnh Tiểu Diễm Tử, ôm lấy cô bé và khóc: “Con muốn hù c.h.ế.t mẹ à! Con muốn hù c.h.ế.t mẹ à!”
Tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ, chỉ có mình Châu Tuyết Vân là dùng hết mọi sức lực. Bà ấy thở ra một hơi rồi cả người như mềm oặt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Châu Tuyết Vân không nói gì, dùng tay chống mặt đất đứng lên, phủi bụi đất trên quần và chuẩn bị về nhà.
Kết quả, bà ấy còn chưa kịp rời đi thì mẹ Diễm Tử đã vội vàng nhào tới trước mặt.
Mẹ Diễm Tử nhào tới quỳ trước mặt Châu Tuyết Vân, vừa liều mạng dập đầu vừa nói: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã cứu Tiểu Diễm Tử nhà tôi. Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!”
Mặt Châu Tuyết Vân lộ ra vẻ bối rối, vội vã kéo bà ấy dậy: “Cô đừng làm như vậy, đừng làm như vậy!”
Người vây xem cũng giúp kéo mẹ Diễm Tử đứng lên, lúc này Châu Tuyết Vân mới thở ra một hơi.
Bà ấy gượng gạo nhìn mẹ Diễm Tử và dịu dàng nói: “Đừng có nổi giận với đứa bé, trở về điều dưỡng cho tốt đi.”
Nói xong, Châu Tuyết Vân không đứng lại mà xoay người đẩy đám đông vây xem ra, cúi đầu cất bước về nhà.
Nguyễn Khê đuổi theo sau, chạy tới trước mặt bà ấy và nói: “Cảm ơn dì!”
Châu Tuyết Vân nhìn cô cười một cái, không nói gì mà đi thẳng về phía nhà sàn. Nguyễn Khê đứng tại chỗ nhìn bà ấy đi xa. Chỉ trong giây lát, cô xoay người quay về bên cạnh ao. Có người bắt đầu khen Nguyễn Khê.
Những người khác vẫn còn đang nói, bàn luận về thời khắc hung hiểm vừa rồi, may mà Tiểu Diễm Tử được cứu sống. Nguyễn Khê nhận lại giỏ trúc đựng gạo từ tay Nguyễn Khiết, thở phào nhẹ nhõm nói: “May mà cứu được.”
Cô ấy tò mò nhìn cô nói: “Sao chị biết mẹ Lăng Hào biết cứu người?”
Sau khi nói xong, chính Nguyễn Khiết lại nghĩ ra đáp án: “A, nhất định là Lăng Hào nói cho chị biết.”
Nguyên Khê nhìn cô ấy cười, treo giỏ trúc vào cánh tay: “Đi thôi, về nhà cho lợn ăn.”
Tâm tình của hai chị em cũng buông lỏng hơn, xách giỏ quay về nhà. Lúc về tới nhà, hai người cho lợn ăn, nấu cơm cùng với Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Khiết và Nguyễn Khê kể cho bà ấy nghe về tình huống hung hiểm mà họ vừa gặp phải. Lưu Hạnh Hoa nghe xong cũng trợn tròn mắt, ngừng thở, tim như bị vo thành một cục.
Khi nghe tới đoạn Tiểu Diễm Tử khóc “oa” lên một tiếng thì bà ấy cũng vô thức thở phào một tiếng. Nghe xong, Lưu Hạnh Hoa nói: “Vì thế trẻ con thì không thể tới cạnh bờ nước chơi.”
Nguyễn Khiết nói tiếp: “Chắc hẳn cô bé kia sẽ nhớ kỹ bài học lần này.”
Lưu Hạnh Hoa thở phào nhẹ nhõm lần hai: “Nhưng không ngờ Châu Tuyết Vân lại còn có tài này. Chắc cô ấy là một bác sĩ trong nội thành? Họ tới đây nhiều năm như vậy rồi nhưng không thấy Châu Tuyết Vân qua lại với ai.”
Nguyễn Khê gật đầu nói: “Là một bác sĩ.”
Ba bà cháu vừa nói chuyện vừa làm. Tới giờ ăn cơm, Nguyễn Trường Quý, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi cùng về. Mấy người vừa tới nhà thì Nguyễn Chí Cao nói: “Mọi người có nghe nói về chuyện có một đứa trẻ suýt nữa c.h.ế.t đuối ở ao bên kia không?”
Nguyễn Khiết nhóm lửa nói: “Không phải nghe nói, chúng cháu đã chứng kiến chuyện đó.”
Nguyễn Trường sinh vào nhà rót nước uống: “Thế à? Nghe nói mẹ Lăng Hào đã cứu được rồi, cứu lúc nãy phải không?”
Nguyễn Khiết gật đầu: “Đúng vậy, mẹ Lăng Hào ấn n.g.ự.c của Tiểu Diễm Tử, hơn nữa còn thổi khí vào trong miệng con bé. Tất cả mọi người đứng xem đều nói không cứu được nữa nhưng dì ấy vẫn không dừng tay, ấn tới mức trên đầu và người toàn là mồ hôi, quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt.”
Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Chí Cao cũng ngồi xuống uống nước. Ông cụ uống một hớp nước rồi nói: “Đây chính là người tốt việc tốt, coi như lập công và được khen thưởng.”
Nguyễn Khiết: “Vậy thì ông phải nhớ kỹ nhé, dù sao ông cũng là bí thư lữ đoàn.”
Nguyễn Khê bổ sung: “Còn cả những người xuống nước tìm người nữa.”
DTV
Nguyễn Chí Cao gật đầu: “Còn phải bảo người lớn quản lý trẻ con cho tốt, không được để chúng tới cạnh bờ nước chơi. Nhất là thời gian trồng lúa nước, nơi nơi đều có nước, nước trong ao rất sâu. Trẻ con c.h.ế.t đuối không chỉ có một hai lần.”
Người một nhà ngồi trong phòng trò chuyện về người tốt việc tốt. Nguyễn Chí Cao tính đợi qua ngày mùa sẽ mở đại hội biểu dương trong thôn. Ông cụ đang nói thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng hét rung trời: “Nguyễn Trường Quý! Tôn Tiểu Tuệ! Ra đây ngay!”
Nguyễn Chí Cao không biết xảy ra chuyện gì vội vàng đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài. Lưu Hạnh hoa, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Khê cũng tò mò đi theo ông cụ ra khỏi phòng. Nguyễn Khiết cho mấy cây củi vào trong bếp, sau đó cũng chạy theo phía sau muốn xem đã xảy ra chuyện gì.