Bên kia, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng đi ra, hai vợ chồng đều không hiểu chuyện gì. Ít nhiều trong thôn đều quen biết nhau, chỉ khác ở chỗ thân thiết và không thân mà thôi.
Vừa rồi, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ở trong phòng bếp thảo luận chuyện Tiểu Diễm Tử suýt bị c.h.ế.t đuối. Lúc đi ra thấy ba Diễm Tử và mẹ cô bé đang lộ ra vẻ hung thần ác sát thì không hiểu chuyện gì xảy ra: “Làm sao thế?”
Mẹ Diễm Tử chống tay vào hông, cao giọng nói: “Các người còn hỏi tôi làm sao à? Hỏi Nguyễn Dược Hoa nhà các người ấy!”
Hỏi Nguyễn Dược Hoa?
Tôn Tiểu Tuệ lên tiếng: “Dược Hoa nhà chúng tôi còn chưa về.”
Bà ta vừa dứt lời thì nghe thấy giọng của Nguyễn Dược Tiến truyền từ trong phòng ra: “Nó về từ lâu rồi, đang trốn ở dưới gầm giường ấy.”
Trốn dưới gầm giường?
Tôn Tiểu Tuệ ý thức được có chuyện gì đó không ổn, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Trường Quý.
Ba Diễm Tử lên tiếng: “Tiểu Diểm Tử nhà tôi nói Nguyễn Dược Hoa nhà các người đã đẩy mạnh con bé xuống ao. Nó có âm mưu gì? Hẳn là muốn hại Tiểu Diễm Tử nhà chúng tôi. Ngày hôm nay, nếu con bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt nó đền mạng.”
Nghe nói như vậy, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa giận tái mặt, không nói câu nào. Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là bề dưới, đương nhiên cũng không nói gì. Hơn nữa, họ cũng chẳng muốn quản chuyện rắc rối nhà Nguyễn Trường Quý.
Tôn Tiểu Tuệ há hốc miệng, không hề bắt Nguyễn Dược Hoa ra dạy dỗ mà còn nói với ba Diễm Tử: “Các gì mà Dược Hoa nhà chúng tôi đẩy chứ? Ai chứng kiến? Các người nói như thế nào thì là thế à? Hôm nay, Dược Hoa nhà chúng tôi không hề ra khỏi nhà.”
Mẹ Diễm Tử tức tới nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm bà ta: “Tôn Tiểu Tuệ, bà có biết xấu hổ là gì không? Tiểu Diễm Tử nhà tôi nói chính là Nguyễn Dược Hoa đẩy. Chúng tôi đã đi tìm mấy đứa trẻ cùng chơi, chúng cũng nói như vậy.”
Tôn Tiểu Tuệ có c.h.ế.t cũng không thừa nhận: “Ai mà biết lời trong miệng mấy đứa bé này có phải thật không. Sao tôi lại không biết con mình thế nào chứ? Dược Hoa nhà tôi là đứa vừa an phận vừa hiểu chuyện, không thể nào có chuyện nó làm ra loại chuyện này!”
Mẹ Diễm Tử tức c.h.ế.t đi được, chỉ vào Tôn Tiểu Tuệ: “Bà gọi Nguyễn Dược Hoa ra đây!”
Trên mặt bà ta lộ ra vẻ chột dạ, không dám gọi. Nguyễn Trường Quý không hề chột dạ chút nào, xoay người vào nhà lôi Nguyễn Dược Hoa đang chui trong gầm giường ra. Lôi cậu ta ra trước cửa và hỏi: “Con nói đi, có phải con đẩy Tiểu Diễm Tử không?”
DTV
Nguyễn Dược Hoa sợ hãi, lầm bà lẩm bẩm. Chỉ một lát sau, cậu ta ưỡn n.g.ự.c lớn tiếng nói: “Con không làm. Không phải con làm. Là bọn họ đổ oan cho con. Rõ ràng bản thân Tiểu Diễm Tử không đứng vững bị trượt chân nên mới ngã xuống.”
Ba Diễm Tử bị cả nhà này làm tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ mày vừa nói hôm nay mày không ra khỏi nhà. Mày nói Diễm Tử nhà tao tự trượt chân ngã xuống. Miệng các người có nói thật câu nào không? Không muốn thừa nhận đúng không? Có phải không muốn thừa nhận không?”
Nguyễn Dược Hoa ưỡn n.g.ự.c gào lên: “Không đẩy chính là không đẩy.”
Sức lực của Tôn Tiểu Tuệ lại trở nên dồi dào, nhìn ba Diễm Tử nói: “Các người nghe thấy rồi đấy, Dược Hoa nhà chúng tôi không hề đẩy Diễm Tử nhà các người. Mấy người cũng đừng ở đây đổ oan người tốt. Nếu Tiểu Diễm Tử đã không có chuyện gì thì im lặng chút không được à?”
Rõ ràng ba Diễm Tử đã tức tới mức sắp không kìm nén được rồi. Thoạt nhìn, ông gấp sắp mất lý trí, cắn răng lẩm bẩm: “Im lặng... Im lặng đúng không? Tôi cho nhà các người im lặng...”
Ông ấy vừa lẩm bẩm vừa vớ lấy cái cuốc dựng ở bên tường, xoay người đi vào trong phòng.
Nguyễn Trường Quý biết tình huống không ổn, vội chạy lại ngăn cản, nhíu mày hỏi: “Ông định làm gì thế?”
Ba Diễm Tử cao lớn, cường tráng hơn Nguyễn Trường Quý. Ông ấy dùng sức đẩy ông ta ra, cầm cái cuốc đi thẳng vào phòng, thấy phòng bếp có cái gì thì đập cái đó, trong miệng vẫn tức giận lẩm bẩm: “Im lặng! Tôi cho các người im lặng này.”
Một mình Nguyễn Trường Quý vốn chẳng dám tới gần, vì vậy quay lại nhìn Nguyễn Chí Cao và nói: “Ba, ba mặc kệ không quản đấy à?”
Ông cụ trực tiếp xoay người đi vào trong nhà, trong miệng thốt ra một câu: “Tôi không quan tâm tới chuyện nhà anh.”
Nguyễn Trường Quý lập tức quay sang người biết đánh nhau là Nguyễn Trường Sinh: “Tiểu Ngũ Tử!”
Anh ấy “hừ” một tiếng, nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng rồi xoay người theo Nguyễn Chí Cao vào trong nhà. Lúc cần đến thì chính là ba ruột, em trai ruột. Lúc không cần đến thì chính là người ngoài, là cứt chó, hận không thể đạp bọn họ vào bùn lầy, như một cái nhà vệ sinh. Mấy người nhà này còn tệ hơn những người ngoài đứng xem náo nhiệt.
Sao bây giờ lại quay đầu gọi ba, gọi em trai? Không sợ bốn người nhà họ bị hắt bẩn ư?