[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 115

Mẹ Diễm Tử xách một con gà trống đã nhúng qua nước nóng vặt sạch lông, tay còn lại thì xách một giỏ trúc lớn chừng một quả dưa hấu. Trong giỏ trúc kia là một ít trứng gà sạch, không hề dính bất cứ vết bẩn nào.

Bà ấy nhìn thấy Châu Tuyết Vân thì trực tiếp đi lên cầu thang, tới trước mặt đối phương và nói: “Chị Châu, đây là chút đồ nhà quê, không có gì để cảm ơn chị cả. Tôi có làm thịt một con gà trống và một ít trứng gà. Chị để lại ăn đi.”

Châu Tuyết Vân chưa gặp tình huống này bao giờ, vội vã xua tay không nhận. Mẹ Diễm Tử nhét đồ vào tay bà ấy và nói tiếp: “Ngày hôm qua, chị đã cứu Diễm Tử nhà chúng tôi một mạng. chúng tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có những vật này thôi. Chị nhận lấy đi, đừng ghét bỏ.”

Châu Tuyết Vân nào dám ghét bỏ, chỉ có điều là cảm thấy bản thân làm được chút chuyện, không tới mức mẹ Diễm Tử phải đưa nhiều đồ như vậy. Bà ấy ở nông thôn một thời gian rồi nên biết, con gà và số trứng này có ý nghĩa như thế nào đối với dân quê.

Vì thế, Châu Tuyết Vân nói: “Đó chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi, thực sự không cần phải thế này. Cô cầm về cho con ăn đi.”

Mẹ Diễm Tử đứng trước mặt bà ấy nói: “Chị Châu, chị đã cứu mạng Diễm Tử nhà chúng tôi. Nếu chị không nhận thì cả nhà tôi thực sự ăn không ngon ngủ không yên. Gà cũng g.i.ế.c rồi, chị lấy nấu lên ăn đi. Như vậy chúng tôi mới yên tâm.”

Châu Tuyết Vân nhìn mẹ Diễm Tử, làm đấu tranh tư tưởng trong chốc lát rồi nói: “Hay là thế này đi, tôi nhận con gà, còn trứng gà thì cô hãy cầm về. Vậy có được không?”

Bằng lòng nhận con gà cũng được, mẹ Diễm Tử mỉm cười nói: “Thế cũng được, cảm ơn chị Châu.”

Châu Tuyết Vân cũng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Hay là cô ở lại cùng ăn đi?”

Mẹ Diễm Tử xách giỏ quay đầu rời đi: “Không được rồi, người nhà còn đang chờ tôi quay về.”

Nói xong, bà ấy đi xuống thang gỗ rời đi, bước chân rất nhẹ nhàng. Châu Tuyết Vân nhìn theo bóng lưng kia, không nhin được cười cười, xách gà đi vào trong nhà. Lăng Hào nhìn thấy trong tay mẹ mình xách một con gà, tò mò hỏi: “Vì sao người ta lại đưa gà cho nhà chúng ta?”

Châu Tuyết Vân đặt gà lên thớt, buộc tạp dề rồi đáp: “Vì mẹ làm một việc tốt.”

Bà ấy cầm d.a.o lên định chặt gà thì đột nhiên nhớ tới gì đó, quay lại nói với Lăng Hào: “Hào Hào, con gọi Khê Khê tới đây đi, bảo con bé tối nay tới nhà chúng ta ăn cơm.”

Lăng Hào còn chưa phản ứng kịp: “Khê Khê nào?”

Châu Tuyết Vân hỏi ngược lại: “Con nói xem?”

Lăng Hào hiểu ra, vừa khéo cậu cũng sắp nấu xong cơm rồi. Lăng Hào bỏ vào bếp một cây củi cuối cùng, sau đó đứng dậy nói: “Con đi đây.”

Sau khi nói dứt lời, cậu vọt ra cửa không thấy tăm hơi nữa. Lăng Hào chạy thẳng tới nhà họ Nguyễn, tìm Nguyễn Khê và nói: “Hôm nay, mẹ tôi mời cậu tới nhà ăn cơm tôi.”

Cô hơi kinh ngạc: “Mời?”

Châu Tuyết Vân?

Lăng Hào gật đầu: “Ừ.”

Nguyễn Khê bật cười: “Có phải có món ngon không?”

Lăng Hào lại gật đầu: “Có người cho mẹ tôi một con gà trống.”

DTV

Nguyễn Khê không phải người tham ăn, chỉ cười nói: “Không cần đâu, khó khăn lắm nhà mới có chút thịt, cả nhà cậu ăn là được rồi gọi tôi tới làm gì? Chuyện ngày hôm qua tôi chẳng làm gì hết, đều là công lao của dì.”

Vì sao Châu Tuyệt Vân lại đột nhiên mời cô tới ăn cơm? Đương nhiên Nguyễn Khê biết nguyên do.

Lăng Hào tò mò hỏi: “Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy?”

Vì là ngày mùa nên hai ngày này Nguyễn Khê không dẫn Nguyễn Khiết tới tìm Lăng Hào. Cậu không có người nói chuyện nên biết rất ít chuyện.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào một cách chăm chú và nói: “Hôm qua có một cô bé rơi xuống nước, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối. Là mẹ cậu đã cứu sống cô bé đó.”

Lăng Hào phản ứng rất nhanh: “Là cậu tới tìm mẹ tôi đúng không?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, tôi nhớ rằng cậu nói mẹ cậu là bác sĩ.”

Lăng Hào nhìn cô với ánh mắt cầu xin: “Thế thì cậu tới nhà tôi ăn cơm đi. Cậu cũng biết đấy, mẹ tôi không qua lại với ai, cũng chưa từng mời ai tới nhà tôi. Khó lắm mới thấy bà ấy mở miệng nói chuyện này, cậu tới cho mẹ tôi vui chút được không? Nhiều năm như vậy rồi, tôi chưa thấy mẹ tôi vui vẻ như ngày hôm nay. Mẹ tôi thật sự đã cười, không phải nụ cười giả tạo.”

Nguyễn Khuê nhìn ánh mắt của Lăng Hào, đột nhiên muốn bước tới xoa đầu cậu. Cậu nhóc này đúng là vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn khiến người ta phải yêu thương.

Vì vậy, cô gật đầu: “Được!”

Nói xong, Nguyễn Khuê quay đầu nói vọng vào phòng một câu: “Bà nội, tối nay con có thể tới nhà Lăng Hào ăn cơm không?”

Lưu Hạnh Hoa thò đầu trong phòng bếp ra, liếc mắt nhìn cậu và nói: “Cháu đi đi.”

“Đi thôi.”

Nguyễn Khuê cười rộ lên, đi theo Lăng Hào về nhà cậu. Lăng Hào cũng mỉm cười, nụ cười cực kỳ phô trương, chất đầy trên khuôn mặt.
Bình Luận (0)
Comment