[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 116

Lúc Lăng Hào dẫn Nguyễn Khê về đến nhà, Châu Tuyết Vân mặc tạp dề đứng ở trong bếp xào rau. Lăng Trí Viễn cũng đã trở về, đang ngồi nhóm lửa ở cạnh bếp, hai vợ chồng nhìn thấy Nguyễn Khê thì mỉm cười chào hỏi, bảo Lăng Hào đưa cô ra ngoài chơi một lúc.

Nguyễn Khê có thể cảm nhận thấy bầu không khí của nhà họ Lăng hôm nay thực sự rất tốt.

Hiếm khi nào mà Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân đều có tâm trạng thoải mái như thế này, đối xử với cô một cách ôn hòa và khách sáo, giọng điệu cũng vô cùng nhiệt tình. Đặc biệt là Châu Tuyết Vân, bà ấy ở thời điểm hiện tại so với trước khi cô tỉnh lại cứ như là hai người khác nhau vậy.

Dù sao cũng không quá thân quen, Lăng Hào sợ Nguyễn Khê ở cùng một chỗ với Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân sẽ không được tự nhiên, cho nên cậu chào hỏi ba mẹ một tiếng rồi dẫn Nguyễn Khê ra ngoài. Hai người đi dạo xung quanh khu vực nhà sàn, sau đó ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi, hóng gió và nói chuyện phiếm.

DTV

Lăng Hào cũng cảm thấy rất thư thái, có cảm giác như đến cả những ngọn núi hôm nay cũng mang hương vị ngọt ngào.

Cậu quay sang nhìn về phía Nguyễn Khê, cười nói: “Tới đây lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy người trong thôn nhiệt tình như vậy đấy.”

Vừa nãy khi cậu chạy tới nhà họ Nguyễn tìm Nguyễn Khê, trên đường đi có gặp được các cô chú trông khá quen, những người đó còn cười cười chào hỏi với cậu, gọi tên cậu một cách thân thiết, còn hỏi thăm xem cậu đang đi đâu nữa. Những điều này trước kia cậu chưa từng được trải qua.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào, cơn gió lúc chạng vạng thổi bay hai bên tóc mai của cô, cô mỉm cười nói: “Con người vốn là như thế đấy, nếu như người khác đối xử với mình một cách xa lạ, thì mình cũng xa lạ lại với người ta. Còn nếu như người khác đối xử rất tốt với mình, vậy thì chắc chắn là mình cũng sẽ tốt lại với người đó. Dùng sự chân thành để đổi lấy chân thành.”

Những người nông dân ở quê tuy rằng có hơi thô kệch, thế nhưng lại quý ở tính giản dị và nhiệt tình.

Đương nhiên, thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi, trở nên tôn trọng và nhiệt tình hơn với Châu Tuyết Vân và Lăng Hào, cũng không chỉ đơn giản là vì Châu Tuyết Vân đã có lòng tốt ra tay cứu Tiểu Diễm Tử, mà còn bởi một nguyên nhân vô cùng quan trọng nữa. Đó chính là xung quanh cả mấy cái thôn này đều không hề có bất kỳ một bác sĩ nào.

Nếu như Nguyễn Khê đoán không sai, thì sau này chắc chắn sẽ có không ít người mang lễ vật tới nhà sàn tìm Châu Tuyết Vân đâu.

Lúc ốm đau mệt mỏi, nếu như có người có thể chữa được, vậy thì làm gì có ai lại nỡ chịu khổ cơ chứ?

Đặc biệt là khi mấy đứa trẻ con mắc bệnh, người lớn lại càng thêm sốt ruột lo lắng.

Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi trên tảng đá vừa hóng gió vừa trò chuyện thì nghe thấy tiếng Châu Tuyết Vân gọi bọn họ về ăn cơm. Hai người nhanh chóng đứng dậy đi về phía nhà sàn. Còn chưa đi tới chỗ cầu thang đã ngửi được mùi thịt thơm nức nở trong không khí.

Đã nửa năm nay Lăng Hào chưa được ăn thịt, cậu cố nhịn cơn thèm ăn, lén nuốt một ngụm nước miếng.

Nguyễn Khê thấy vậy nhưng cũng không hề chê cười Lăng Hào, thời buổi này chẳng phải riêng gì lũ trẻ con, làm gì có ai mà lại không thèm thịt cơ chứ.

Nguyễn Khê đi theo phía sau Lăng Hào vào trong phòng, ngồi vào bàn ăn, trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn và bát đũa. Nguyễn Khê ngồi xuống ghế, cầm đôi đũa lên, mỉm cười nói với Châu Tuyết Vân: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

Châu Tuyết Vân dùng đũa đầu tiên gắp một miếng đùi gà bỏ vào trong bát của Nguyễn Khê, nói với cô: “Cháu đừng khách sáo, mau ăn đi.”

Nguyễn Khê có chút ngượng ngùng, thế nhưng để tránh làm cho Châu Tuyết Vân mất mặt, cô vẫn vui vẻ nhận lấy miếng đùi gà.

Không chỉ vui vẻ tiếp nhận, mà cách ăn cũng phải bộc lộ rõ sự vui mừng.

Châu Tuyết Vân vừa ăn cơm vừa nhìn Nguyễn Khê, nói: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Hào Hào nhà chú dì trong suốt thời gian qua.”

Lời cảm ơn này Nguyễn Khê không thể nhận, cô vội vàng nói: “Dì ơi, không phải là cháu chăm sóc Lăng Hào đâu, thực ra là cháu vẫn luôn làm phiền cậu ấy đấy chứ.”

Chiều hôm nào cô và Nguyễn Khiết cũng đều tới tìm Lăng Hào để cùng nhau đi học trên sách giáo khoa, mà mỗi lần học cũng phải mất cả nửa ngày. Lăng Hào đã dành rất nhiều thời gian và kiên nhẫn ngồi học cùng cô và Nguyễn Khiết, làm gì có chuyện là cô chăm sóc Lăng Hào cơ chứ.

Châu Tuyết Vân không biết những chuyện này, thế nhưng bà ấy có thể cảm nhận được rằng từ sau khi Lăng Hào và Nguyễn Khê kết bạn với nhau, cậu đã trở nên khác hẳn so với trước kia. Lăng Hào đã trở nên thoải mái và vui vẻ hơn nhiều, không hề còn vẻ ngốc ngốc trầm lặng trong quá khứ.
Bình Luận (0)
Comment