Hơn nữa, hôm nay Nguyễn Khê còn giúp Châu Tuyết Vân phá vỡ áp lực trong suốt bốn năm qua, giúp bà ấy một lần nữa cảm nhận được thiện ý và sự chân thành của mọi người xung quanh. Sự nhiệt tình và tôn trọng mà những người trong đội sản xuất dành cho bà ấy trong ngày hôm đó đã có tác động rất lớn đến tâm lý của Châu Tuyết Vân.
Thậm chí, Châu Tuyết Vân còn bắt đầu nghĩ lại mấy năm nay, có phải là bà ấy đã nhạy cảm quá mức với những việc nhỏ mà lại bỏ qua việc lớn hay không.
Bởi vậy nên bà ấy lên tiếng nói: “Dù sao thì dì cũng muốn cảm ơn cháu.”
Nguyễn Khê suy nghĩ một lát, rồi cười đáp: “Được rồi ạ, vậy cháu đành phải nhận lời cảm ơn này của dì.”
Châu Tuyết Vân thoải mái cười to, duỗi tay cầm lấy đôi đũa chung, lại gắp cho Nguyễn Khê thêm một miếng đùi gà nữa.
Bọn họ trò chuyện một hồi đã khiến mối quan hệ trở nên gần gũi hơn, bầu không khí ở trên bàn ăn cũng trở nên thoải mái hơn.
Lăng Hào vừa gặm xong cái cổ gà, xúc một miếng cơm rồi hỏi Châu Tuyết Vân: “Mẹ, ngày mai con cũng muốn đến đội sản xuất để hỗ trợ thu hoạch lúa nước, rồi đi nhặt bông lúa cùng mấy người Khê Khê, sau đó mới đi cắt cỏ mang về cho heo ăn, có được không ạ?”
Lúc trước, Châu Tuyết Vân không cho Lăng Hào đi tới nơi đông người, chỉ cho phép cậu ra ngoài chăn heo, thế nhưng hiện tại tâm lý đã có sự thay đổi, bà ấy gật đầu rồi nói với Lăng Hào: “Sau này con muốn làm cái gì thì cứ làm đi, không cần chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến từ mẹ, chỉ cần chú ý lời nói và hành động của bản thân mình là được, đừng có mà làm chuyện xấu.”
Nghe thấy bà ấy nói như vậy, Nguyễn Khê tiếp lời: “Đương nhiên là sẽ không rồi ạ, em trai siêu ngoan luôn đó dì ơi.”
Châu Tuyết Vân nghe thấy vậy thì mỉm cười, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa hai đứa trẻ thật là tốt, lại lên tiếng hỏi tiếp: “Cháu gọi Lăng Hào là em trai hả?”
Nguyễn Khê gật gật đầu đáp: “Cháu lớn hơn Lăng Hào một tuổi, cậu ấy phải gọi cháu là chị.”
Lăng Hào lập tức cãi lại: “Không gọi chị, gọi là Khê Khê thôi.”
Châu Tuyết Vân liếc con trai mình một cái, cười nói: “Sao hả? Gọi chị làm con thiệt thòi hay sao?”
Lăng Hào im lặng vùi đầu ăn cơm, không trả lời câu này.
Nhìn thấy bộ dạng của Lăng Hào như vậy, Châu Tuyết Vân cũng không trêu cậu nữa, tìm một đề tài khác trò chuyện cùng với Nguyễn Khê. Đương nhiên, chủ đề câu chuyện chỉ là một vài việc râu ria nhẹ nhàng, mục đích cũng chỉ là khiến cho trẻ con vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, Châu Tuyết Vân cũng không giữ Nguyễn Khê ở lại lâu, bảo Lăng Trí Viễn đưa cô về nhà.
Lúc này, Lăng Hào lại đứng ra xung phong nói: “Ba cứ đi nghỉ ngơi đi, để con đưa Khê Khê về nhà.”
DTV
Châu Tuyết Vân nghĩ con trai mình cũng đã lớn rồi, cho nên không nói gì nữa, bảo Lăng Hào đưa Nguyễn Khê về.
Lăng Hào và Nguyễn Khê sóng vai bước đi trên đường, tâm trạng của cậu sáng hệt như ánh trăng đêm nay vậy.
Vừa nói chuyện với Nguyễn Khê, trong lòng Lăng Hào thầm nghĩ - nếu như bây giờ mà bị nhốt ở chỗ này thì cũng không phải là chuyện đặc biệt tồi tệ.
Lăng Hào tiễn Nguyễn Khê về tới tận cửa nhà, nhìn cô đi vào trong nhà rồi mới về.
Trên đường trở về, Lăng Hào chạy rất nhanh, từng ngọn gió đêm len lỏi vào trong cổ áo, có cảm giác như cả người đều đang bay lên.
Trên bầu trời, vầng trăng non cong cong tỏa ánh bạc dịu dàng, dưới chân, những viên sỏi, viên đá cùng nhau hát vang.
Ngày hôm sau, trời vừa mới rạng sáng, Lăng Hào đã tỉnh dậy, tràn đầy năng lượng hơn bất kỳ những buổi sáng nào trước đây.
Ba người Lăng Hào, Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân cùng nhau cho gà, cho lợn ăn, sau đó nấu bữa sáng ăn sáng. Ăn xong thì đội mũ rơm lên đầu, cầm liềm lên tay, tới chỗ ruộng bậc thang để tập hợp cùng đội sản xuất, nghe đội trưởng phân công nhiệm vụ, rồi bắt đầu một ngày với công việc thu hoạch lúa nước.
Lăng Hào nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ở đồng ruộng, cậu bèn cầm chiếc liềm đi qua chỗ hai người họ.
Nguyên cả một buổi sáng Lăng Hào giúp đội sản xuất thu hoạch lúa nước, đến chiều cậu lại cùng hai người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi lên núi cắt rau dại, sau đó nhìn xem cánh đồng lúa nước nào vừa mới thu hoạch xong, thì lại vội vàng mang rổ chạy tới trước những người khác để nhặt bông lúa còn sót lại dưới đất.
Trong lúc nhặt bông lúa thì Lăng Hào chợt trông thấy nhóm của Cao Hải Dương, bọn chúng đứng ở bên trên bờ ruộng, hướng về phía cậu hét to:
“Này! Thằng ngốc! Mày có phải là ngay cả bản thân mình cũng không biết là trai hay gái không vậy?”
“Sao mà cả ngày trời mày đều chơi với bọn con gái thế? Có phải mày không biết mày là con trai không?”
“Chúng mày nhìn xem, đầu óc nó ngu ngốc như vậy, trông qua rất giống với con gái, chắc chắn là nó cũng cho rằng nó chính là con gái.”
“Ha ha ha ha…”