[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 118

Nguyễn Khê cúi xuống nhặt một cục bùn dưới đất ném về phía bọn chúng, mắng to: “Bọn trẻ trâu! Cút xa ra một chút!”

Bởi vì đã bị Nguyễn Trường Sinh cảnh cáo, cho nên nhóm người Cao Hải Dương cũng không dám xông lên làm gì, chỉ dám trêu chọc vài câu láo toét. Lại trông thấy Nguyễn Khê nổi sùng, dường như muốn chạy tới, bọn chúng làm mặt quỷ rồi xoay người phủi m.ô.n.g một cái, sau đó nhanh chân chạy biến.

Nguyễn Khê ném mạnh đống bùn trong tay xuống đất, lớn tiếng mắng: “Đúng là đồ c.h.ế.t tiệt!”

Mắng xong chưa đủ, cô lại nói tiếp: “Nếu mà lại còn dám mon men tới đây nữa, tao bảo chú năm đập c.h.ế.t chúng mày!”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh lên tiếng: “Bọn chúng thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Nguyễn Khê dần dần hạ hỏa: “Mặc kệ cái lũ ngu ngốc đấy đi, chúng ta tự chơi với nhau tốt là được.”

Lăng Hào cũng không thèm để ý việc mình bị bọn Cao Hải Dương chê cười, cậu quay sang nhìn Nguyễn Khê, gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Vì thế, ba người tiếp tục nhặt bông lúa, nói nói cười cười cãi nhau ầm ĩ.

Sau khi kết thúc vụ mùa, thực vật và các loại cây trồng trên núi dần chuyển sang màu vàng, cam và đỏ. Nhìn từ xa không khác gì một thế giới cổ tích đầy màu sắc, cảnh sắc mỹ lệ tựa như một bức tranh sơn dầu.

Lúa nước sau khi được thu hoạch thì được mang đi tuốt hạt rồi phơi khô, tiếp đến là công đoạn phân chia lương thực.

Sau khi các đội sản xuất phân chia lương thực xong xuôi, Nguyễn Chí Cao đã xác định trước thời gian, chỉ đạo cán bộ trong thôn thông báo về cho mọi người rằng sẽ tổ chức một buổi lễ tuyên dương khen thưởng ở trong sân của Ủy ban cách mạng, nhằm tuyên dương và khen thưởng những tấm gương người tốt việc tốt trong thôn.

Tới ngày mở họp, chủ nhiệm Hội phụ nữ dẫn theo mấy người phụ nữ khác nữa đến sân từ sớm để chuẩn bị.

Kỳ thực cũng không có việc gì bận rộn cả, chỉ là kê mấy cái bàn, xếp vài băng ghế, trông cho nó trang trọng một tí là được.

DTV

Sau khi kết thúc vụ mùa, Nguyễn Khê đã lập tức quay lại cuộc sống học nghề trước đây, non nửa ngày trời cô đều ở trong nhà ông thợ may, non nửa ngày nữa thì lên núi học bài cùng Lăng Hào và Nguyễn Khiết, thời gian còn lại cô đều ở rịt trong nhà.

Bởi vì chiều nay thôn sẽ tổ chức buổi lễ tuyên dương khen thưởng, cho nên Nguyễn Khê ăn trưa ở nhà ông thợ may xong thì trở về nhà.

Vừa về tới nhà, cô đã thấy trong nhà vô cùng náo nhiệt, thì ra là cô tư Nguyễn Thúy Lan đưa chồng và hai đứa nhỏ nhà mình sang chơi.

Cả gia đình cũng đã cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê tươi cười chào hỏi khi vào nhà: “Cháu chào cô tư, dượng tư.”

Nguyễn Thúy Lan trông thấy Nguyễn Khê thì quay sang nói với chồng mình: “Anh thấy không? Hai đứa cháu gái này của em đã trở thành thiếu nữ hết rồi đấy. Anh nhìn xem con gái nhà họ Nguyễn bọn em, người nào người nấy đều xinh đẹp động lòng người.”

Dượng tư cười cười trả lời: “Em nói cứ như là đã lâu lắm rồi anh không tới đây vậy.”

Trong khi rõ ràng hồi Tết Đoan Ngọ vừa mới tới chơi xong.

Nguyễn Khê tủm tỉm cười, tìm một chiếc ghế dài để ngồi bên cạnh Nguyễn Khiết. Hai người yên lặng cùng nhau lắng nghe người lớn trò chuyện.

Trong căn phòng ở cuối phía tây của nhà chính, Tôn Tiểu Tuệ ngồi ở mép giường xỏ kim chỉ với vẻ mặt nghiêm trọng, nói chuyện với Nguyễn Trường Quý đang nằm tựa lưng vào đầu giường, hỏi ông ta: “Ông có đến tham gia buổi lễ tuyên dương khen thưởng chiều nay không?”

Nguyễn Trường Quý quyết đoán trả lời: “Tôi không đi đâu, có thời gian tham gia chẳng thà tôi ở nhà ngủ cho rồi.”

Để tổ chức buổi lễ tuyên dương khen thưởng, Nguyễn Chí Cao đã cho tất cả các xã viên trong thôn được nghỉ nửa ngày.

Tôn Tiểu Tuệ đặt đầu sợi chỉ vào trong miệng nhấp nước bọt, sau đó lại tiếp tục cố gắng xỏ qua lỗ kim: “Vậy thì tôi cũng chẳng đi đâu, dù sao cũng đâu phải là chuyện của nhà chúng ta. Mục đích chính còn chẳng phải là khen ngợi hành động cứu người của Châu Tuyết Vân hay sao, thế mà cũng phải làm hẳn một buổi lễ.”

Nguyễn Trường Quý quay đầu liếc bà ta một cái: “Cứu người là chuyện lớn như vậy, làm sao mà lại không đáng giá cơ chứ?”

Tôn Tiểu Tuệ “hừ” một tiếng: “Bọn họ tổ chức lễ tuyên dương khen ngợi cái này rồi lại khen thưởng cái kia, thế mà lại đổ tội cho Dược Hoa nhà chúng ta là đẩy Tiểu Diễm Tử, nói Dược Hoa nhà ta muốn hại người, đập hết nồi với bát đũa của nhà ta, đương nhiên là tôi cảm thấy không đáng rồi.”

Nguyễn Trường Quý nghĩ lại, nhà ông ta đã phải chịu nhiều tổn thất vì việc này, cho nên cũng không nói gì nữa.

Xoong nồi bát đũa nhà bọn họ đều là do Nguyễn Chí Cao đặt mua trước khi phân nhà, nồi bị đập hỏng thì còn có thể sửa, chứ còn bát thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đến hợp tác xã cung tiêu mua bát mới. Bởi vì trong tay không còn tiền, cho nên đành phải tới đội sản xuất vay không ít điểm công.
Bình Luận (0)
Comment