[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 119

Vay điểm công cũng tương đương với việc vay tiền, và phần điểm công này sẽ bị khấu trừ trực tiếp vào điểm tổng kết cuối năm.

Cuộc sống sau khi phân nhà có thể nói là vô cùng tồi tệ, nợ nần chồng chất khắp nơi.

Lúc trước vì để cho Nguyễn Dược Tiến học nghề mà đã phải đi vay trứng gà, bây giờ lại vì Nguyễn Dược Hoa mà đi vay nợ.

Một lát sau, Nguyễn Trường Quý mới lên tiếng: “Sớm biết thế này thì tôi đã chẳng nghe lời bà phân nhà làm gì.”

Nếu như không phân nhà, ít nhất thì nếu gặp phải trường hợp ngoài ý muốn như thế này, thì sẽ không cần phải phát sầu vì trong nhà không có tiền.

Trong tay Lưu Hạnh Hoa vẫn tích cóp được kha khá những tiền cùng phiếu mà Nguyễn Trường Phú gửi về nhà. Nếu như không muốn tích phiếu thì có thể dành thời gian mang ra chợ đen tìm người đổi tiền, có rất nhiều người muốn mua. Những rau dưa trứng gà nửa năm qua không ăn cũng đều được bà ấy đem đi để đối lấy tiền, cho nên Lưu Hạnh Hoa không hề thiếu tiền.

Cuộc sống trong nhà trước kia vô cùng tốt, chính là bởi vì phần lớn tiền và phiếu Nguyễn Trường Phú gửi về đều được chi tiêu trong nhà, dầu muối tương dấm các thể loại luôn đủ ăn, rau dưa nhà trồng sẵn, lại có cả gà mái cung cấp trứng gà. Phần lớn thực phẩm thì đều được giữ lại cho gia đình ăn trước, nếu như còn thừa thì mới có thể mang đi đổi tiền, thỉnh thoảng còn có thể ăn được một bữa thịt. Khi ấy Lưu Hạnh Hoa rất hào phóng, Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ cũng vui vẻ.

Mà hiện tại thì sao, ông ta và Tôn Tiểu Tuệ vẫn ăn rau dưa củ quả nhà mình trồng, còn thừa thì cầm đi đổi được có vài đồng bạc lẻ, mua mấy que diêm với chút dầu thắp đèn còn chẳng đủ, chứ chưa nói gì tới việc tiết kiệm để dành. Nếu như gặp phải sự việc ngoài ý muốn, thì hiển nhiên không phải đi vay điểm công thì cũng là đi mượn tiền.

Tuy nói Lưu Hạnh Hoa đột nhiên tích cóp tiền là để chuẩn bị cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn, thế nhưng nếu những người khác trong gia đình gặp phải rắc rối gì thì bà ấy vẫn sẽ ứng tiền ra trước, chẳng hạn như cho tiền Nguyễn Khê đi học nghề, còn nữa, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh gặp chuyện, bà ấy cũng đều sẽ giúp đỡ bọn họ.

Trước đây, hai vợ chồng Nguyễn Trường Quý vì chuyện Lưu Hạnh Hoa để dành tiền mà náo loạn đòi phân nhà, không muốn phải cùng gánh chi phí cho Nguyễn Trường Sinh kết hôn. Hiện giờ bọn họ không còn xoong nồi chén bát để ăn cơm, nếu như muốn Lưu Hạnh Hoa bỏ tiền ra cho bọn họ, thì chuyện đó chắc chắn là không thể nào xảy ra.

Dù sao thì lúc phân nhà, đồ đạc lương thực các kiểu cũng đã được chia đầy đủ cho hai vợ chồng, Lưu Hạnh Hoa còn dùng tiền riêng mua giúp bọn họ đầy đủ các loại đồ vật, nào là xây bếp, mua nồi, mua bát, rồi lại đặt làm bàn ghế, không để bọn họ tìm ra được một sai sót nào.

Hơn nữa bây giờ làm gì còn chuyện Lưu Hạnh Hoa sẽ cho hai vợ chồng nhà họ tiền nữa cơ chứ. Ngay cả ba ruột và em ruột của Nguyễn Trường Quý là Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh còn không thèm để ý tới ông ta, thậm chí đối xử với ông ta còn không bằng cả người dưng nước lã - ít nhất thì đối với người ngoài bọn họ còn có thái độ khách sáo.

Còn hiện tại, Nguyễn Trường Quý lẻ loi một mình, gặp phải chuyện gì bắt buộc phải tự mình chịu trách nhiệm, thật sự cũng mệt mỏi tới hoảng.

Nếu như sống tốt thì không sao, nhưng rõ ràng là càng ngày càng tệ, trong lòng ông ta vô cùng hoảng hốt.

Tôn Tiểu Tuệ làm sao mà lại không biết cuộc sống của bọn họ gần đây khó khăn như thế nào, thế nhưng lúc trước là chính bà ta náo loạn muốn phân nhà, cho nên Tôn Tiểu Tuệ không dám nói lời tự vả, chỉ nói: “Ông gấp cái gì? Chờ thêm một thời gian nữa đi, chờ Dược Tiến lĩnh tiền công về là mọi thứ lại trở nên tốt đẹp thôi.”

Nguyễn Trường Quý trả lời: “Học lâu như vậy rồi mà tôi vẫn không thấy nó cầm một cắc tiền nào về nhà. Hồi trước còn làm hỏng đồ của ông thợ may, lúc đó nhà mình còn chẳng phải mang không ít rau dưa củ quả sang xin lỗi hay sao? Rốt cuộc thì nó học như thế nào, có thể học được hay không thế?”

Tôn Tiểu Tuệ đáp: “Ôi chao, đây không phải là do nửa tháng nay ít người đặt may quần áo hay sao. Ông cứ chờ đến tầm hai tháng sau mà xem, nhà nào nhà nấy đều may quần áo mới đón Tết, tiệm may lúc đó mới đông khách, vậy thì chẳng phải là sẽ có tiền công hay sao?”

DTV

Nguyễn Trường Quý vẫn đều đều nói: “Đến lúc đấy thì bà đừng có mà ghen tị nhìn Tiểu Khê lĩnh tiền công.”

Tôn Tiểu Tuệ bật cười thành tiếng: “Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng, Tiểu Khê ngay cả máy may còn không biết dùng, làm sao có thể nhận được tiền công cơ chứ? Dược Tiến nhà chúng ta tốt xấu gì cũng đã từng học cách sử dụng máy may, đã có kinh nghiệm ra ngoài may quần áo rồi, kiểu gì cũng sẽ nhận được nhiều tiền công hơn so với Tiểu Khê, nó cùng lắm thì cũng chỉ được làm mấy công việc lặt vặt mà thôi, đương nhiên là tiền công sẽ ít. Ghen tị nhìn nó càng là chuyện không thể nào, phải là Tiểu Khê ghen tị với Dược Tiến nhà ta mới phải, nói không chừng nó còn phải giương mắt nhìn ấy chứ.”
Bình Luận (0)
Comment