[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 120

Nguyễn Trường Quý thở dài nằm xuống, xoay người chuẩn bị đi ngủ: “Chỉ mong là như vậy.”

Tôn Tiểu Tuệ nhìn ông ta nói: “Không phải là chỉ mong! Mà là nhất định sẽ như vậy!”

Theo lời đồng ý trước mùa vụ, Nguyễn Thúy Lan đưa chồng con về thăm Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh. Lúc bọn họ trở về đã gặp mặt chào hỏi Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ, sau đó cũng không nói gì nữa, cũng không vào nhà ngồi chơi.

Tính cách của Nguyễn Thúy Lan từ trước đến nay chính là như vậy, nếu cô ấy nhìn ai không vừa mắt thì nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt chào hỏi, cho dù là anh ruột chị dâu, cũng không nói thêm nửa câu dư thừa với bọn họ, cô ấy cảm thấy đây là lãng phí thời gian của mình.

Sau khi ăn trưa, Nguyễn Trường Quý ngủ trong phòng, Tôn Tiểu Tuệ ngồi bên giường thêu thùa may vá, trong phòng rất yên tĩnh.

Nhưng qua hai cánh cửa đến bên trong nhà, người đứng người ngồi đầy cả phòng, người lớn trẻ con người này một câu, người kia một câu nói chuyện vô cùng náo nhiệt, đối lập với căn phòng vô cùng vắng vẻ của Tôn Tiểu Tuệ, cũng giống như đang đánh vào mặt bà ta.

Nói chuyện một hồi, Nguyễn Chí Cao ngước nhìn mặt trời đã lên cao, mang theo gia đình già trẻ lớn bé mỗi người cầm một cái ghế nhỏ trong tay, cùng nhau đi về phía lữ đoàn Ủy ban cách mạng. Vào đến đại viện, đã có không ít người bên trong, đều tụ tập cùng một chỗ nói chuyện.

Nguyễn Chí Cao và một số cán bộ thôn đi ra phía sau bàn phát biểu, ngồi chờ một lúc, chờ một nhóm xã viên khác tới, lập tức bắt đầu đại hội khen thưởng ngày hôm nay. Trước tiên là phát biểu khen ngợi, sau đó phát phần thưởng, quá trình khá đơn giản.

Châu Tuyết Vân và hai người đàn ông khác đã sớm được thông báo đến nhận khen thưởng, người nhà của họ đương nhiên cũng tới, cùng nhau hưởng thụ vinh dự này. Phần thưởng là một đấu gạo, ngoài ra còn có giấy chứng nhận khen ngợi noi gương Lôi Phong làm việc tốt.

Ở trong đám người, Nguyễn Khê nhìn thấy Lăng Hào, cười vẫy vẫy tay với cậu.

Lăng Hào cười vẫy tay đáp lại cô, không giống như trước kia, ở trong đám người cũng giống như tên đầu gỗ.

Khi Châu Tuyết Vân nhận lấy giấy khen cùng đấu gạo, bà cười đến mức mặt đỏ bừng, rất thản nhiên tiếp nhận lời tán thưởng cùng sự thừa nhận của mọi người.

Phần thưởng là ba mẹ của Diễm Tử trao cho họ, lúc đưa đến tay họ còn nói vô số lời cảm ơn.

Sau khi phát phần thưởng, Nguyễn Chí Cao lại lớn tiếng nói với mọi người: “Họ đều là tấm gương của chúng ta, tất cả chúng ta đều phải noi gương theo ba đồng chí này! “

DTV

Trong đám người vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Nguyễn Khê vỗ đến tê cả tay.

Sau khi đại hội khen thưởng kết thúc, Châu Tuyết Vân gần như lập tức trở thành người đáng tin cậy trong thôn, cách xưng hô của người trong thôn cũng thay đổi. Mọi người không còn gọi bà là “ chị Châu”, “em gái Châu”, mà vô cùng kính trọng gọi bà là “Bác sĩ Châu”.

Cũng đúng như Nguyễn Khê dự đoán trước đó, ở mấy thôn lân cận, miễn là có người bị bệnh không chịu nổi hoặc là trẻ con sinh bệnh đến mức gào khóc, đều sẽ mang theo chút rau củ quả hoặc là trứng gà, đường trắng đến nhà sàn tìm bà khám bệnh.

Để thuận tiện cho việc khám chữa bệnh của bà, Nguyễn Chí Cao còn sắp xếp cho người đưa bà đến trạm y tế thị trấn lấy hòm thuốc. Đồ trong hòm thuốc cũng không nhiều, chỉ có một ít thuốc thông thường, một ống tiêm, vài miếng gạc, có thể trị chút bệnh vặt bình thường.

Châu Tuyết Vân chỉ dựa vào ít đồ vật này, trở thành người được mọi người trong thôn xóm phụ cận kính trọng.

Bởi vì lữ đoàn sẽ trợ cấp thêm cho công việc của bà, các xã viên cũng sẽ tự giác mang ít đồ này nọ tới cho bà, dùng mắt thường cũng có thể quan sát được cuộc sống trong gia đình đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Chủ yếu là do tâm tính thay đổi, tinh thần, khí chất của cả nhà đều thay đổi rất rõ ràng.

Bởi vì việc này, quan hệ giữa Nguyễn Khê và họ Lăng cũng ngày càng gần gũi, có đôi khi sẽ đến nhà Lăng Hào cùng cậu chơi một lúc.

Lá cây úa vàng rơi rụng khắp núi đồi, cuối thu vừa qua đã vào đông.

Vào mùa đông, nhóm xã viên đều nhàn rỗi hơn một chút, dù sao cũng không có nhiều công việc đồng áng gì vội vàng.

Mắt thấy sắp đến năm mới, các hộ gia đình cũng bắt đầu chuẩn mổ lợn làm thịt khô. Đương nhiên không thể giữ lại toàn bộ thịt lợn cho gia đình ăn, mỗi nhà đều có tiêu chuẩn phải nộp lên trên, phần còn lại mới giữ lại ăn.

Năm mới ngoài việc phải ăn thịt, cũng phải may quần áo mới để mặc, cho nên các hộ gia đình đều cầm theo vé vải và tiền, ba đến năm người hợp thành một nhóm cùng nhau đi trấn lấy vải mới, trở về tìm ông thợ may để may quần áo.

Lưu Hạnh Hoa đã lớn tuổi không đi đây đi đó được nữa, liền giao nhiệm vụ mua sắm đồ tết cho Nguyễn Thúy Chi.
Bình Luận (0)
Comment