[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 121

Cô có tiết kiệm tiền như thế nào, năm nào cũng phải sống tốt, cho nên bất kể là đồ ăn thức uống hay quần áo đều phải sắm sửa.

Nguyễn Thúy Chi ngây ngốc ở trên núi cũng đã ba bốn tháng, vừa lúc có thể thuận tiện đi thăm bốn đứa con thơ của mình.

Lưu Hạnh Hoa đưa tiền và vé cho Nguyễn Thúy Chi, bảo cô ấy đi mua vải vóc và đồ ăn, lại đưa cho Nguyễn Trường Sinh vé dầu, gạo, củi, muối cùng các loại vé khác mà bà tích góp được hơn nửa năm, bảo anh xuống núi sau đó đến chợ đen, tìm người bán đi, lấy tiền về.

Đương nhiên trong phần phiếu thừa ấy không có phiếu lương thực và phiếu vải, anh cả Nguyễn Trường Phú không gửi phiếu lương thực và phiếu vải về.

Không gửi phiếu lương thực là bởi vì ở nông thôn người ta đều tự trồng lương thực ăn, không giống như ở thành phố cần lấy phiếu lương thực đi mua lương thực ăn, mà phiếu vải là dành cho mấy đứa trẻ nhà anh ấy, chính anh cũng không đủ dùng, phiếu khác có thể gửi anh đều sẽ gửi về.

Hai chị em Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh nhận nhiệm vụ, lập tức cùng nhau xuống núi.

Hai người đến thị trấn, trước tiên đến cửa hàng mua một chút đồ ăn vặt, hàng tết cần sắm tạm thời chưa mua.

Nguyễn Thúy Chi cầm những món đồ ăn vặt vừa mới mua, cùng Nguyễn Trường Sinh đi tìm Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny cùng Tiểu Hổ Tử.

Lúc này học sinh đã được nghỉ đông, cho nên Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny cùng Tiểu Hổ Tử đều ở nhà.

Nguyễn Thúy Chi không muốn nhìn thấy Lưu Hùng nên nhờ một người đi gọi Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny và Tiểu Hổ Tử ra.

Cô và Nguyễn Trường Sinh ở một góc sân trường tiểu học Thiên Phụng.

Thời gian dài như vậy không gặp mấy đứa nhỏ, trong lòng cô khó tránh khỏi thấp thỏm. Đến khi thấy Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny mang theo Tiểu Hổ Tử xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt hốc mắt cô ấy ướt đẫm. Nhưng cô ấy không khóc, hít mũi một cái rồi nhoẻn miệng cười.

Cô ấy mang theo thức ăn đi đến trước mặt bốn đứa trẻ, cố gắng không để nước mắt rơi, nói: “Có nhớ mẹ không?”

Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny cùng Tiểu Hổ Tử cũng không có quá phấn khỏi cùng vui mừng khi nhìn thấy mẹ, sắc mặt bốn đứa trẻ đều nhàn nhạt, chớp chớp mắt nhìn Nguyễn Thùy Chi, không một ai mở miệng nói chuyện.

Nguyễn Thúy Chi nhét đồ ăn vào trong tay Đại Ny, hít mũi lại nói với bọn chúng: “Mẹ mua cho các con này.”

Đại Ny nhìn đống đồ ăn một chút, lại nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, vươn tay trả lại cho Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Thúy Chi sửng sốt, nhìn Đại Ny: “Sao vậy con?”

Đại Ny không nói gì, Tam Ny mở miệng nói: “Ba nói mẹ bỏ đi rồi, không cần chúng con nữa.”

Nguyễn Thúy Chi vội vàng nhìn về phía Tam Ny giải thích: “Mẹ không bỏ đi, mẹ đang ở nhà bà ngoại, mẹ sẽ thường xuyên đến thăm các con. “

Nhị Ny nói: “Ba đã nói rồi, mẹ không trở về, sẽ không cho phép chúng con gặp mẹ.”

Tam Ny tiếp lời: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn bốn đứa trẻ trước mắt, đột nhiên không biết nên nói gì.

Nguyễn Trường Sinh từ phía sau đi tới, nhìn Tam Ny, nói: “Về làm gì? Cháu muốn mẹ cháu trở về để bị ba cháu đánh c.h.ế.t sao? “

Tam Ny ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trường Sinh: “Ba cháu sẽ không đánh c.h.ế.t mẹ cháu đâu!”

Nguyễn Trường Sinh ‘hừ’ một tiếng: “Đúng! Không đánh chết, chỉ đánh đến sống dở c.h.ế.t dở mà thôi!”

Tam Ny nhìn Nguyễn Trường Sinh, ngang ngạnh nói: “Đều do chú! Nếu không phải bởi vì chú, mẹ cháu sẽ không bỏ đi!”

Nếu không phải chú ta chạy đến nhà chúng để đánh ba của chúng rồi đưa mẹ của chúng đi rồi thúc giục mẹ chúng ly hôn, bây giờ gia đình của chúng vẫn sẽ rất hạnh phúc, chúng sẽ không phải trở thành những đứa con hoang không có mẹ.

Có bài hát đã từng hát rằng: “Trẻ em không có mẹ là ngọn cỏ.” Bây giờ chúng chính là bốn ngọn cỏ.

Nguyễn Trường Sinh nhíu mày, nhìn chằm chằm Tam Ny, hung dữ nói: “Cháu không xứng có mẹ.”

Nói xong anh đoạt lấy đồ ăn trong tay Nguyễn Thúy Chi, mở bọc giấy, lấy ra một miếng bánh đào, nhét một miếng to vào miệng trước mặt bốn đứa trẻ, vừa nhai vừa nói: “Các cháu không xứng được ăn!”

Tiểu Hổ Tử nhìn anh ăn mà nuốt nước miếng, nhưng không mở miệng đòi, Tiểu Hổ Tử sợ anh ấy.

Cuối cùng Đại Ny lên tiếng, nhìn Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Mẹ thật sự muốn ly hôn với ba, không bao giờ trở về ư?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi nhìn ánh mắt Đại Ny, hít sâu một hơi, lát sau nói: “Phải.”

Ánh mắt Đại Ny tối sầm lại, tựa hồ rất thất vọng với câu trả lời của Nguyễn Thúy Chi. Nó mím môi, không nói nhiều với Nguyễn Thúy Chi nữa, chỉ gọi Nhị Ny, Tam Ny và Tiểu Hổ Tử: “Chúng ta mau trở về đi, bà nội hồi lâu không tìm thấy chúng ta sẽ lo lắng.”

Nguyễn Thúy Chi đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn Đại Ny, Nhị Ny, Tam Ny mang Tiểu Hổ Tử đi xa, bốn đứa trẻ lục tục quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, cũng chỉ nhìn thoáng qua. Rõ ràng, cô ấy đã trở thành một người mẹ xấu trong lòng của mấy đứa trẻ.
Bình Luận (0)
Comment