Lão thợ may ở ngoài cửa cầm nồi t.h.u.ố.c lá dưới kiệu, máy may thì để vào trong phòng.
Thấy ông lão thợ may đi tới, Nguyễn Khê từ trong phòng bên đi ra, cười chào hỏi hắn: “Sư phụ đã đến.”
Theo sau cô là Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khiết, cũng đều khách khí chào hỏi ông lão thợ may.
Ông lão thợ may không nói nhiều, nói thẳng: “Chuẩn bị làm việc đi.”
Nguyễn Khê không cần ông dặn dò nhiều, xoay người đi vào trong phòng bày ra tất cả dụng cụ cần dùng để may quần áo. Từ thước da, kéo đến bàn ủi phấn, mỗi thứ đều lấy ra bày biện ngay ngắn, đặt ở nơi đưa tay là có thể đến.
Tôn Tiểu Tuệ nhìn cô như vậy, chỉ cười nhạo trong lòng —— quả nhiên là một cái m.ô.n.g ngựa tinh.
Nếu con bé đó đã làm mấy chuyện vặt này, vậy thì vừa khéo không cần Dược Tiến nhà bà ta phải làm nữa. Nguyễn Dược Tiến nhà bà ta cũng không phải là vật liệu làm những việc vặt này, chính triệt muốn lên máy móc, làm chính là đứng đắn.
Người không có bản lĩnh thật sự trong người, cũng chỉ có thể làm tạp vụ làm những việc vặt này.
Đầu năm nay, mặc kệ nhà ai làm quần áo, ở trong thôn đều là chuyện lớn khiến người ta chú ý, năm mới càng làm quần áo. Vừa rồi lão thợ may vừa tới đã gây chú ý trong thôn, hiện tại đã có không ít người tụ tập đến Nguyễn gia.
Dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, có người đơn thuần đến thăm thợ may cũ làm quần áo, cũng có người đến xem Nguyễn Dược Tiến thể hiện thân thủ, dù sao Tôn Tiểu Tuệ ở trong thôn thổi trâu nửa năm, nói Nguyễn Dược Tiến nhà bà là người duy nhất có thể kế thừa nghề may.
Còn Nguyễn Khê? Đó chính là một tên bán bẽo.
Đương nhiên Tôn Tiểu Tuệ không cảm thấy mình đang khoác lác, cô thật lòng khoe khoang, tất cả đều là bởi vì Nguyễn Dược Tiến vào học nghề nửa năm nay, mỗi lần về nhà đều nói với bà ta mình học giỏi bao nhiêu, đạp máy may thành thục như thế nào.
Mà trong số những người này, chạy tới Nguyễn Khê chơi, ước chừng chỉ có Châu Tuyết Vân và Lăng Hào. Hiện tại trong thôn có náo nhiệt họ cũng sẽ tới góp vui một chút, dù sao ở nhà cũng không có việc gì, đi ra còn có thể cùng người khác nói chuyện phiếm thời gian.
Sau khi Lăng Hào tới trực tiếp đi tìm Nguyễn Khê, chạy đến phía sau vỗ vai cô.
Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn thấy cậu, trong nháy mặt trên mặt mang đầy ý cười, nhìn cậu hỏi: “Cậu đến chơi à?”
Lăng Hào gật gật đầu: “Mẹ tôi cũng tới, nói đến xem cậu may quần áo.”
Nguyễn Khê cười cười: “Vậy thì tôi phải biểu hiện thật tốt mới được.”
Nói xong cô lập tức quay đầu tìm Tôn Tiểu Tuệ, giơ giọng hỏi bà ta: “Mẹ hai, nhà mẹ làm quần áo cho ai trước?”
Tôn Tiểu Tuệ nghe cô nói thì đi tới, nhìn thấy trong tay cô cầm thước da, liền cười nói: “Mày thu dọn, sắp xếp đồ đạc là được, những việc này không cần mày làm, để Dược Tiến làm đi, tao chỉ sợ mày làm không tốt.”
Trong nháy mắt, Nguyễn Khê đã hiểu ý của bà ta, cười đưa thước da cho Nguyễn Dược Tiến, quay đầu nói với ông thợ may đang ngồi trước bàn: “Sư phụ, mẹ hai con chướng mắt con, bà ấy muốn Nguyễn Dược Tiến làm, có việc gì thì ông cứ gọi Nguyễn Dược Tiến ạ. “
DTV
Ông thợ may ngẩng đầu nhìn Tôn Tiểu Tuệ, hỏi bà ta: “Cô chắc chắn chứ?”
Tôn Tiểu Tuệ cười một chút: “Chắc chắn chứ, nó là con trai tôi, tôi có thể không chắc chắn sao?”
Ông thợ may ‘hừ’ một tiếng, nói: “Cô chắc chắn là được, nó không phải con trai tôi, dù sao tôi cũng không chắc chắn.”
Tôn Tiểu Tuệ: “...”
Ông ta đang nói cái quái gì vậy?
Ông thợ may không thích nói mấy lời vô nghĩa nữa, trực tiếp gọi Nguyễn Dược Tiến: “Cũng đã dạy cậu rồi, đo kích thước đi.”
Nguyễn Dược Tiến ngược lại một chút cũng không sợ, trong lòng anh ta rất có niềm tin, chân tay cũng nhanh nhẹn, giống như là một thợ may đứng đắn.
Anh ta cầm thước da đi tới trước mặt Tôn Tiểu Tuệ, nghiêm túc nói: “Mẹ, vậy thì con đo cho mẹ trước.”
Tôn Tiểu Tuệ rất cao hứng, quyết đoán đứng thẳng để cho anh ta đo kích thước.
Anh ta đo xong rồi ghi kích thước lên giấy.
Những người xem náo nhiệt nhìn thấy anh ta làm có tình tự như vậy, nói bên cạnh anh ta: “Có vẻ như cậu ta học rất tốt.”
Tôn Tiểu Tuệ nghe nói như vậy vui vẻ cười thẳng, miệng sắp nhếch đến vành tai.
Nguyễn Dược Tiến đo xong đem kích thước đưa cho ông thợ may, ông thợ may tiếp theo đặt sang một bên, trực tiếp cầm bút vẽ rập giấy. Bởi vì tất cả các phong cách quần áo thông thường được thực hiện, vì vậy cho dù đó là vẽ hoặc làm nhanh chóng.
Lão thợ may vẽ rập giấy xong đưa cho Nguyễn Dược Tiến, gọi anh ta: “Cắt đi.”
Nguyễn Dược Tiến cắt rập giấy ra, lại lấy vải dùng phấn vẽ lên vải
Khi anh ta khom lưng cúi đầu mở rập giấy, Nguyễn Khê ở bên cạnh vừa nhìn vừa mím chặt môi —— chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra cách bố trí như vậy của Nguyễn Dược Tiến lãng phí vải vóc đến mức nào, cũng may đây là vải của nhà.