[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 124

Những người xem náo nhiệt bên cạnh vốn cảm thấy Nguyễn Dược Tiến làm việc có trình tự, hiện tại cũng theo bản năng mím môi.

Nụ cười trên mặt Tôn Tiểu Tuệ dần dần có chút không nhịn được, đi đến bên cạnh Nguyễn Dược Tiến nhỏ giọng nói: “Quá lãng phí rồi.”

Nguyễn Dược tiến vào cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp trả lời Tôn Tiểu Tuệ một câu: “Mẹ không hiểu đâu.”

“...”

Tôn Tiểu Tuệ theo bản năng hít sâu một hơi … chuyện này có liên quan gì đến việc có hiểu hay không chứ?

Tổ tông ơi! Ngược lại con hãy động não tiết kiệm một chút vải đi! Phàm ai biết may vá đều biết!

Tôn Tiểu Tuệ trong lúc nhất thời có chút tiến thoái lưỡng nan, nếu bảo Nguyễn Dược Tiến dừng lại, bà ta và con trai bà ta đều không còn mặt mũi, nếu không bảo dừng lại mà thực sự để anh ta làm như vậy, vải này của bà ta căn bản không đủ để may một bộ quần áo!

Sau đó, Nguyễn Dược Tiến vẽ...

DTV

Phát hiện vải không còn...

Lúc này anh ta mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Tiểu Tuệ nói: “Mẹ, mẹ cắt vải không đủ.”

Bên cạnh có người hắng giọng, thậm chí giơ tay sờ sờ cổ, sắc mặt cần bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Nguyễn Khê đứng ở một bên mím chặt môi, đuôi mắt cùng khóe miệng đều là nụ cười, ở bên cạnh nhịn không được sắp sụp đổ.

Trên gương mặt Tôn Tiểu Tuệ nhất thời bốc cháy, nhưng phản ứng của bà ta rất nhanh, lập tức hắng giọng nói: “Dược Tiến nhà tôi căn bản sẽ không làm những công việc vặt này, thằng bé đều trực tiếp ngồi lên máy may, loại công việc này để người khác làm là được.”

Nói xong bà ta đem phấn vẽ trên vải vỗ một cái lau sạch, tự mình cầm lấy phấn vẽ một lần nữa mở rập giấy.

Tôn Tiểu Tuệ cầm kéo cắt miếng vải ra, bà ta làm xong tất cả những chuyện vặt này, lại sửa sang lại vải một phen, đưa cho Nguyễn Dược Tiến, nói: “Được rồi, không phải con may bằng máy rất tốt sao, trực tiếp ngồi vào máy đi.”

Ông thợ may đứng bên cạnh hút thuốc lá, híp mắt nhàn nhã làm như cái gì cũng không liên quan đến mình.

Mà Nguyễn Dược Tiến cũng không vì chuyện vải mà làm loạn quy trình, anh ta thong dong nhận tấm vải từ tay Tôn Tiểu Tuệ đặt xuống, đến bên cạnh máy may lấy thân máy may ra, sau đó chọn ra đường chỉ màu sắc thích hợp, đem toàn bộ sợi chỉ đặt vào ổn định.

Tôn Tiểu Tuệ nhìn động tác xuyên chỉ của cậu, lại thở phào nhẹ nhõm, cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Dược Tiến nhà tôi chủ yếu là ngồi máy may tốt, học làm thợ may chẳng phải là học may bằng máy sao, những thứ khác đều là chuyện nhỏ.”

Người phụ nữ bên cạnh trả lời bà ta: “Cũng có thể lắm.”

Kết quả người đó vừa nói xong câu này, Nguyễn Dược Tiến đạp bàn đạp máy may ‘phực’ một tiếng, chỉ may trong kim bị đứt.

“...”

Những người xung quanh một lần nữa đồng loạt mím môi.

Nguyễn Dược Tiến ngược lại rất bình tĩnh, có vẻ như việc này thường xuyên phát sinh. Anh ta trực tiếp đặt vải vào rồi tiếp tục bước vào máy may của mình. Lúc này lại rất ổn, đường chỉ không bị đứt đoạn, hơn nữa kim khâu thoạt nhìn coi như có trình tự.

Sắc mặt Tôn Tiểu Tuệ cứ mỗi giây lại thay đổi khác nhau, vừa rồi căng thẳng, hiện tại lại thoải mái hơn một chút. Sau đó bà ta vừa thoải mái không quá hai giây, bàn đạp dưới chân Nguyễn Dược tiến bỗng nhiên không đạp được nữa. Đạp không nổi anh ta còn cố dùng sức, đạp mạnh hai cái.

Ông thợ may đang ở bên cạnh hút t.h.u.ố.c lá lên tiếng: “Còn giẫm lên làm gì hả! Lỗ kim bị chặn rồi!”

Nguyễn Dược Tiến nghe vậy vội vàng thu lực trên chân, đưa tay nâng tấm ván của máy may lên. Cầm lấy tấm vải phía dưới nhìn, chỉ thấy phía dưới nhét một đống chỉ, toàn bộ lỗ kim bịt kín, lộn xộn.

Đây cũng là tình huống bình thường anh ta hay gặp phải, cho nên anh ta vẫn rất bình tĩnh, trực tiếp nằm sấp xuống bắt đầu kéo đống chỉ ra.

Trong số những người vây xem lại có người hắng giọng, cũng mím môi giơ tay sờ sờ trán.

Trên mặt Tôn Tiểu Tuệ lộ vẻ xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nguyễn Khê ở một bên nhìn đến cười phá lên, đến độ cả bả vai đều run rẩy.

Nguyễn Khiết đứng ở bên cạnh cô, bị cô chọc đến không nhịn được cười một tiếng.

Nghe được thanh âm, những người khác đều nhìn về phía các cô, chỉ thấy Nguyễn Khê cười đến mặt đỏ bừng.

Thấy mọi người đều đang nhìn về phía mình, Nguyễn Khê mạnh mẽ hít vào một hơi, thu lại nụ cười.

Nhìn Nguyễn Khê như vậy, Tôn Tiểu Tuệ trong nháy mắt có chút thẹn quá hóa giận, tức giận nói: “Mày ở chỗ này cười cái gì vậy? Mày thì làm được chắc? Mày thậm chí còn chưa lên máy mà còn dám đứng đây cười? Dược Tiến tốt xấu gì cũng biết sử dụng máy may, chỉ là không quá thành thạo, còn mày thì biết làm cái gì? Mày chỉ biết khoe mấy cái răng cửa rồi cười khằng khặc thôi, phải không?”

Nguyễn Khê nhìn Tôn Tiểu Tuệ, cười nhạo một chút: “Ai nói với mẹ là con chưa ngồi máy may?”
Bình Luận (0)
Comment