[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 125

Tôn Tiểu Tuệ bởi vì mất mặt mà trong lòng đang tức giận, Nguyễn Khê đụng trúng cục tức của bà ta, bà ta lập tức trút giận lên Nguyễn Khê: “Mỗi ngày mày đều cùng Dược Tiến vào tiệm may học nghề, mày chưa từng ngồi vào máy lẽ nào tao sẽ không biết sao? Mày chỉ là một đứa làm việc vặt, ngồi vào máy may làm gì?”

Nguyễn Khê ngay cả một cái liếc mắt cũng lười cho bà ta, trực tiếp nói với Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, đi lấy vải nhà chúng ta tới.”

Trên mặt Tôn Tiểu Tuệ tức giận hết nổi, trực tiếp trợn trắng mắt cười khẩy một tiếng.

Bà ta chướng mắt Nguyễn Khê, chỉ gọi Nguyễn Dược Tiến: “Đừng để ý đến nó, chúng ta may của chúng ta.”

Từ tận đáy lòng, Nguyễn Dược Tiến cảm thấy anh ta học cũng không tệ, sửa sang lại chỉ dây trên máy may, tiếp tục khâu vải trong tay. Kết quả anh ta chính là khâu một đoạn đoạn dứt một lần, nối lại đứt rồi lại khâu, một đường đứt đoạn vài lần.

Người bên cạnh nhìn trình độ này của anh ta, bắt đầu nhịn không được giơ tay gãi cằm.

Nguyễn Khê không quan tâm đến Nguyễn Dược Tiến nữa, cô chờ Nguyễn Khiết lấy vải, trực tiếp dùng thước da đo kích thước cho Nguyễn Khiết. Ông thợ may vẫn chưa dạy cô cách cắt, vì vậy cô vẫn đặt kích thước cho ông thợ may để vẽ lên rập giấy, vẫn là phong cách thông thường.

Người xung quanh thấy Nguyễn Khê cũng bận rộn, trong phút chốc đều lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy hôm nay náo nhiệt này xem như là một buổi đánh giá.

Nguyễn Khê làm việc nghiêm túc, sau khi ông thợ may vẽ xong, trực tiếp mở rộng ra đặt xuống rồi cắt vải. Sau khi cắt xong, cô cầm miếng vải đi đến bên cạnh máy may, nhìn Nguyễn Dược Tiến nói: “Đừng lăn qua lăn lại, để cho tôi may chút đi.”

Nguyễn Dược Tiến ngẩng đầu nhìn cô, tức giận nói: “Cô đừng làm loạn có được không?”

Nguyễn Khê nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt lạnh lùng: “Người làm loạn là anh, còn có mẹ anh nữa.”

Nếu không phải Tôn Tiểu Tuệ đề nghị anh ta làm, ông thợ may vẽ rập giấy rồi cô đến cắt may, rất nhanh có thể làm xong một bộ quần áo. Bởi vì đều là áo khoác dày kiểu dáng thông thường, sau khi thử qua khe thô sẽ không thay đổi gì lớn.

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Khê nhìn nhau một lát, thua trận về khí thế.

Anh ta căng mặt cầm lấy tấm vải của mình đứng lên, một bên nhường vị trí bên cạnh vừa nói: “Tôi ngược lại muốn xem cô có thể làm ra cái gì, máy may cũng chưa một lần ngồi vào, ra ngoài có thể làm quần áo, thật sự là cười rụng răng.”

Nguyễn Khê không để ý tới anh ta, chọn sợi chỉ xong rồi ngồi thẳng vào trước máy may.

Cô rút hết chỉ của Nguyễn Dược Tiến ra, cho chỉ của mình vào.

Động tác của cô thuần thục lưu loát, tất cả các đường may đều không cần nửa phần suy nghĩ, trên ngón tay đương nhiên cũng không dừng lại.

Đây là kỹ năng đã sớm khắc sâu trong lòng cô, đối với cô mà nói cũng thoải mái như hít thở vậy.

Lắp đặt xong điểm mấu chốt, cô nắm lấy đầu chỉ truyền ra từ trong mắt kim, nhẹ nhàng đạp bàn đạp, rất dễ dàng dẫn ra đường may từ phía dưới. Sau đó, cô xếp các miếng vải lại với nhau và ép chúng dưới chân vịt.

Cô dùng ngón tay đè lại vị trí cố định của tấm vải, dưới chân đạp bàn đạp, máy móc rất thuận lợi xoay lên, kim ở giữa tấm ép nhanh chóng nhảy lên nhảy lên xuống, chỉ trong nháy mắt, một đường may hoàn mỹ xuất hiện ở mép vải.

Mọi người chung quanh đều sửng sốt, bao gồm Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Dược Tiến, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Nguyễn Khê mặc kệ người xung quanh phản ứng như thế nào, lúc làm việc cô luôn nghiêm túc. Cô cúi đầu nghiêm túc may vải, động tác trên tay và chân không có bất kỳ do dự hay dừng lại nào, rất nhanh đã may ra một cái áo khoác.

Vải vóc lật nếp gấp trong tay cô, lúc xếp chồng lên, người bên ngoài đều nhìn không ra cô đang làm cái gì.

Những đầu chỉ cuối cùng bị cắt, một chiếc áo khoác hoàn chỉnh được làm ra.

Nguyễn Khê cũng không mang chúng lên khoe khoang, cô trực tiếp đứng lên cầm đi thử cho Nguyễn Khiết. Nhìn qua độ vừa rộng trên người Nguyễn Khiết, sau đó cô lại ngồi xuống lập tức tiến hành sửa đổi, đem phần thắt lưng hơi nhích vào trong một chút.

Thu gọn phần thắt lưng xong rồi thử lại, lập tức không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào nữa.

DTV

Sau đó cô lại ngồi xuống, tiến hành may tỉ mỉ hơn trên quần áo, những chỗ mép vải nên ép lại thì ép, cũng làm túi trên áo, mỗi một chi tiết đều làm vô cùng tỉ mỉ, không để đầu chỉ lộn xộn.

Lúc mới bắt đầu người chung quanh còn có chút kinh ngạc, ghé đầu thì thầm qua lại, về sau bọn họ chậm rãi cảm thấy nhìn Nguyễn Khê may quần áo là một loại hưởng thụ, thanh âm máy may chuyển động dễ nghe, mỗi một cái đạp chân đều làm cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

Tôn Tiểu Tuệ đứng bên cạnh, trên mặt đã sớm đỏ bừng.

Nguyễn Dược Tiến trong n.g.ự.c còn ôm miếng vải, trên gương mặt cũng ửng đỏ.
Bình Luận (0)
Comment