Dưới chân anh ta giống như giẫm lên hai hòn than, nóng đến mức tưởng chừng không đứng vững được.
Sau đó đúng lúc này, Nguyễn Khê chợt ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, khẽ cười nói: “Bình thường tôi không dùng máy may, là bởi vì tôi không cần dùng máy, không phải bởi vì tôi không biết dùng máy, hiểu chưa?”
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Dược Tiến nói như vậy, và những người khác cũng nhìn Nguyễn Dược Tiến.
DTV
Dưới ánh mắt dò xét của đám đông, khuôn mặt anh ta đợt đỏ, đợt xanh, đợt tím, đợt đen một trận. Học nghề ngần ấy thời gian, anh chưa bao giờ cảm thấy bản thân học không được, bởi vì xung quanh không có ai so với anh ta.
Ông lão thợ may thường không thích quan tâm can thiệp nhiều, mọi kỹ năng lớn nhỏ toàn là dạy trong lần rồi đi. Mà ông lão thợ may dạy học không có quy tắc, giống như khi dạy Nguyễn Khê, nhớ cái gì dạy cái đó.
Nguyễn Dược Tiến luôn cảm thấy mình đã học rất tốt.
Cho đến hôm nay.
Anh ta nhìn Nguyễn Khê, nhìn quần áo cô may bằng cách đạp bàn đạp máy một cách dễ dàng, nhìn bề mặt bộ đồ mà không nhìn thấy chỉ dư dù chỉ một sợi chỉ thô, và khoảng cách giữa mọi đường may và mép vải đều đo lường vừa vặn, quy cách hoàn hảo.
Anh ta đứng trời chồng, miệng cũng chẳng còn nói được.
Những người đang vây xem xung quanh không cảm thấy xấu hổ cho anh ta, họ chỉ cảm thấy rằng nếu chuyện này xảy đến với mình, thì dù trên đất không có lỗ chuột, họ cũng phải tự đào một cái lỗ để chui, cả đời này không bao giờ xuất hiện nữa.
Mẹ anh ta, Tôn Tiểu Tuệ, làm việc trong đội sản xuất, nửa năm nay luôn khoe khoang về việc thằng con giỏi như thế nào, mỗi lần khoe khoang thằng con đạp máy khâu giỏi còn phải giẫm Nguyễn Khê một đạp, bảo rằng nó chỉ biết ra vẻ nịnh nọt.
Giờ thì đẹp mặt rồi, khoác lác quá trớn, giữ không được nổ tan tành rồi.
Vẫn nằm trong kỳ vọng của mọi người, nó bùng nổ trước mặt những người này.
Và còn khiến Nguyễn Khê, người mà anh ta luôn coi thường dùng kỹ năng thủ công gần như hoàn hảo vả mặt mình bôm bốp.
Thử nói xem, xấu hổ hay không?!
Người bên cạnh xấu hổ đến mức không kìm được hắng giọng.
Nguyễn Khê thấy Nguyễn Dược Tiến đứng im không nói tiếng nào, ngón tay cầm miếng vải ngày càng siết chặt, chặt đến các đốt ngón tay trắng bệch, cô đặt chiếc áo khoác đã hoàn thành lên máy may rồi đứng dậy lấy bộ kim chỉ.
Cô lấy bộ kim chỉ và ngồi xuống, cô chọn ra một chiếc kim phù hợp kích cỡ, luồn chỉ vào mắt kim, sau đó cầm chiếc áo đã hoàn tất và bắt đầu xỏ cúc, xỏ cúc xong còn phải may cúc.
Cô vừa khéo léo thao tác vừa cuốn hút, vừa nói: “Hôm nay tôi sẽ dạy miễn phí cho anh. Làm thợ may không phải chỉ cần biết đạp bàn may là xong. Tay nghề cũng quan trọng không kém, và đôi khi còn khó hơn đạp máy móc kìa. Đầu chỉ rút thế nào mới đẹp, tra cúc làm sao mới được, thắt nút ra sao, một số loại vải xử lý thế nào để phẳng phiu, đây đều là những điều cần học. “
Nguyễn Dược Tiến vẫn không hé môi, cứ thế nhìn cô tra cúc.
Cô cũng làm bằng tay nhanh lắm, như thể không cần nghĩ ngợi và đắn đo, cây kim trên tay như có linh hồn của nó, tự nhiên luồn xỏ vào vị trí chuẩn xác nhất. Kim và chỉ lên xuống như thoi đưa, khiến người ta nhìn thấy hoa cả mắt.
Sau khi khâu chiếc cúc đầu tiên và xử lý xong đầu chỉ, Nguyễn Khê lại ngước mặt nhìn Nguyễn Dược Tiến.
Cười hỏi anh: “Hiểu chưa anh?”
Nguyễn Dược Tiến siết chặt miếng vải, nghiến răng - thật quá nhục nhã!
Anh ném miếng vải lên thớt trước mặt ông lão thợ may, hậm hực xoay người đẩy đám người ra khỏi phòng chính.
Tôn Tiểu Tuệ định thần, đỏ mặt đuổi theo: “Dược Tiến, con đi đâu vậy?”
Nguyễn Dược Tiến hét lớn: “Mẹ đừng quản con!”
Mọi người trong phòng đều quay ra nhìn, ai đó lại hắng giọng.
Lúc này Lưu Hành Hoa đang xem chuyện hay nói với ba cụ già Triệu Lý Hồ đứng bên cạnh: “Hồi đó tôi đã nói còn gì, nếu nó có năng lực có triển vọng thì thôi, e rằng chẳng có tiền đồ, cũng không biết bản thân nặng nhẹ, thổi phồng lên rồi cuối cùng bị vả vào mặt. Xem trận náo loạn hôm nay phải khiến người trong thôn ra cười cả năm.”
Ông lão thợ may thảnh thơi ngồi trước bàn thớt, rít điếu thuốc không góp lời, như thể những chuyện này không liên quan gì đến ông.
Nguyễn Khê không tra cúc áo nữa, nhìn Lưu Hành Hoa đã nói xong nói: “Bà nội, tiếp theo làm của nội nha.”
Vốn dĩ là bàn bạc hôm nay làm cho gia đình Tôn Tiểu Tuệ trước, nhưng bây giờ Nguyễn Dược Tiến và Tôn Tiểu Tuệ chạy rồi, thời gian không thể chậm trễ, phần sau còn phải đến nhà khác làm nên hôm nay làm nhà mình trước vậy.
Sau khi quần áo của gia đình đã sẵn sàng, rồi cùng tra cúc may cúc.
Lưu Hạnh Hoa lại không tới, cô ấy kéo Nguyễn Thùy Chi và nói: “Cô Thùy Chi, làm của cô trước.”
Thế là Nguyễn Khê giúp Nguyễn Thùy Chi đo kích thước trước, tiếp theo giúp cô làm.