Bầu không khí trong phòng trở nên thoải mái hơn, và có người nói với Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cô đúng là chân nhân bất lộ tướng nghe, âm thầm lặng lẽ mà học thủ công giỏi đến thế, đúng là làm bà nội cô nở mày nở mặt.”
Nguyễn Khê mỉm cười đáp: “Là thầy cháu dạy giỏi.”
Ông lão thợ may rít điếu thuốc và nói: “Hừm, không cần tâng bốc thầy, là tự con nhanh trí.”
Ông lão thợ may đã nói là thông minh, thì chắc chắn là phải thực thông minh, dầu gì ông già này bình thường không khen người. Thứ ông ấy rành nhất chính là hà khắc mắng người, nếu ông đã mở miệng thì chẳng còn ranh giới nào.
Họ lại hỏi: “Khi nào thành nghề, về quê mở tiệm?
Nguyễn Khê vẫn cười và nói: “Thầy chưa dạy tôi cách vẽ rập giấy, giờ tôi chỉ có thể làm những công việc không cần động não mà thôi.” Tương tự như công nhân may trong xưởng may, ai cũng có thể học được.
Mọi người nghe đến đây tròn mắt: “Ôi, cái này không phải công việc vận động trí óc à? Cô bảo tôi động não, tôi đã không học được cái này, tôi còn sợ kim máy khâu sẽ đ.â.m vào tay nữa kìa.”
Nỗi lo này cũng không sai, đúng là có người đã bị kim đ.â.m xuyên qua ngón tay.
Mấy người khác phản ứng nhanh hơn, góp lời: “Vậy là cô đã học mấy cái này từ lâu rồi, chỉ là phác họa và làm bản còn chưa biết nên ông cụ Tống ngày nào cũng kêu cậu vẽ, đây là đang giúp cô yêu cầu cô rèn luyện kỹ năng cơ bản, để học vẽ chẳng?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Là như vậy.”
Người lại nói: “Tiểu Khê thông minh như thế chắc chắn học nhanh lắm. Học xong về đây ở tiệm đi.”
Nguyễn Khê cười nói: “Hiện tại không có ý định này, tôi vẫn sẽ đi theo thầy.”
Ông lão thợ may đang phì phèo điếu thuốc bên cạnh, khóe miệng cong trong làn khói, tự hào vô cùng.
Cô học trò này, nhận rất đáng!
Ông có phúc thật!
Tôn Tiểu Tuệ đuổi theo Dược Tiến trong và ngoài, và cuối cùng bắt kịp anh ta tại một đống rơm.
Nguyễn Dược Tiến đang ngồi một mình trên đống cỏ khô, đang khóc lóc không ngớt, chốc chốc lấy mu bàn tay quẹt nước mắt.
Tôn Tiểu Tuệ mệt bở hơi tai, nhìn anh ta nói: “Con khóc cái gì? Mẹ đây chưa khóc. Con có biết nửa năm nay mẹ khen con khắp tổ sản xuất, đợi ngày hôm nay con làm mẹ nở con nở mặt, kết cục lại khiến mẹ mất hết thể diện!”
Nguyễn Dược Tiến khóc một hồi bắt đầu nhìn chằm chằm vào Tôn Tiểu Tuệ, đôi mắt anh ta đỏ au.
Tôn Tiểu Tuệ nhìn anh ta và nói tiếp: “Con nói nửa năm qua con học được cái gì hả? Không học tốt cứ bảo không học tốt, con về gạt mẹ làm gì? Lần này hay rồi, ai mà không biết cười nhạo mình!”
Nguyễn Dược Tiến tiếp tục đôi mắt đỏ hoe nhìn bà ta: “Mẹ biết cái gì? Con đã học rất tốt.”
Tôn Tiểu Tuệ chặn họng: “Như con gọi là học tốt, vậy Tiểu Khê gọi là gì?”
Nguyễn Dược Tiến bị chặn họng không thốt nên lời, anh ta vớ lấy nắm cỏ khô ném đi, lao xuống đống cỏ khô rồi bỏ đi.
Tôn Tiểu Tuệ theo sau hắn: “Con đi đâu? Mau về đây, không làm quần áo nữa à?”
Nguyễn Dược Tiến quay lại và hét vào mặt bà: “Làm cái búa!”
Trước giờ anh ta luôn cho rằng mình học giỏi còn Nguyễn Khê chẳng biết chai lọ gì. Mỗi ngày anh ta đều đến nhà ông lão thợ may lấy lòng ông, tâng bốc một tay nên anh ta tự tin lắm, lòng tự tin này luôn khích lệ anh.
Bây giờ sự tự tin này hoàn toàn sụp đổ rồi, còn bị nhiều người cười nhạo, lòng tự trọng bị xúc phạm nặng nề, anh ta còn đi làm cái rắm!
Anh ta không biết xấu hổ à, mất mặt trước nhiều người như vậy còn quay về làm tiếp?
DTV
Tôn Tiểu Tuệ theo sau anh ta lớn tiếng nói: “Để cho con học nghề thủ công, mẹ đã gom góp nhiều thứ, đến cả một đồng lương con còn chưa kiếm được mà không muốn làm nữa? Con mau về đây cho mẹ, ít nhất kiếm tiền về cho mẹ!”
Nguyễn Dược Tiến hét vào mặt bà: “Con không đi! Muốn đi thì mẹ tự đi!”
Anh ta không học nghề này nữa!
Không bao giờ muốn thấy mặt ông già xấu tính đó nữa!
Càng không muốn nhìn thấy con em họ miệng cười tủm tỉm đ.â.m mình một nhát!
Tôn Tiểu Tuệ: “Vậy trả nửa rổ trứng cho mẹ!”
Nguyễn Dược Tiến: “Ngày mai con trả!”
Tôn Tiểu Tuệ: “...”
Vì hôm nay là ngay may quần áo cho cả nhà Nguyễn Khê, nên buổi trưa ông lão thợ may đã dùng cơm tại nhà Nguyễn Khê. Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Thùy Chi cắt hai lạng rưỡi thịt heo, xào một đĩa đầy ắp thịt.
Nghe nói hôm nay Nguyễn Khê là tâm điểm, Nguyễn Trường Sinh vỗ đùi nói: “Ôi trời, sớm biết thế chú đã không ra ngoài sáng nay rồi. Tiểu Khê này, lúc trước còn bảo cho chú xem tay nghề của cháu, nào ngờ xuất sắc đến thế.”
Nguyễn Khê nhìn ông cụ và nói: “Chỉ cần buổi chiều chú không đi nữa, còn may quần áo cho chú và ông nội.”
Điều này cũng đúng, Nguyễn Trường Sinh trả lời: “Được, chiều này chú sẽ không đi nữa.”
Cùng lúc đó, trong phòng chính của nhà họ Nguyễn.