Nói báo cáo là Nguyễn Trường Sinh dọa anh ta thôi, từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ làm những chuyện này. Anh ấy túm chặt cổ áo dân quân của anh thanh niên, kéo anh ta lên rồi lại nói: “Cho tôi xem trong túi anh đựng thứ gì.”
Anh thanh niên nổi giận: “Cho anh xem cái con khỉ!”
Nguyễn Trường Sinh cười hừ, giơ tay ra cướp lấy cái túi treo trên thân ngô.
Anh thanh niên gỡ tay Nguyễn Trường Sinh ra rồi giật lấy, anh ấy nhanh chóng trở tay túm lấy cổ tay của anh ta, rồi lại ghì chặt anh ta xuống. Cảm giác bị đè lần này khác lần trước, anh ấy sững sờ một chút rồi nhanh chóng thả lỏng anh thanh niên.
Sau khi phản ứng lại, Nguyễn Trường Sinh: “Con gái sao?”
Người thanh niên này nhân cơ hội này cầm túi chạy mất.
Cô ấy thầm nghĩ, nếu như biết trước người này phiền phức như vậy, chi bằng không lên tiếng nói chuyện với anh ấy. Cô ấy thường xuyên cải trang, đi vào trong núi bán đồ, lén lút bán một ít đồ tạp nham. Một lần rồi hai lần, chưa bao giờ cô ấy gặp người phiền phức như vậy.
Đồ đạc trên núi rất hiếm, cô ấy làm như vậy cũng là tạo phúc cho người dân trên núi, cho nên người ta rất khách sáo với cô. Muốn đỡ thèm hoặc là cần thì tốn một hai đồng mua đồ từ cô ấy, không muốn mua người ta cũng không nói gì.
Dù sao bình thường mọi người khó ra khỏi núi, cô ấy mang đồ lên núi lén lút bán, để mọi người có thể không cần đi đường núi nhiều mà vẫn có thể giải quyết nhu cầu thường ngày. Đây cũng coi như là chuyện tốt.
Kết quả cái này người đêm nay cũng được lắm, giở trò tóm cô ấy lại, đòi bắt cô ấy đến phòng chuyên chính nhân dân để báo cáo cô ấy.
Đồ xấu xa!
Nguyễn Trường Sinh thấy cô ấy cầm túi chạy, bản thân cũng không để yên mà đứng dậy, phủi m.ô.n.g đuổi theo.
Đuổi đến bên cạnh cô thanh niên, anh ấy đưa tay kéo bả vai của cô ấy rồi lại hỏi lần nữa: “Cô là con gái?”
Cô thanh niên không thể thoát được tay anh ấy, hung dữ đánh tay anh ấy vài cái: “Không cần đồ thì buông tay ra!”
Nguyễn Trường Sinh mượn ánh trăng để nhìn gương mặt cô ấy: “Không giống lắm, làm gì có con gái nào như vậy…”
Trong màn đêm đen tối, gương mặt ấy nhanh chóng hòa vào màn đêm.
Cô thanh niên liếc mắt nhìn anh ấy: “Ai cần anh quan tâm!”
Nguyễn Trường Sinh bật cười: “Tôi không hút thuốc, để tôi xem trong túi cô có gì, tôi chắc chắn sẽ mua.”
Cô thanh niên đề phòng anh ấy một lúc: “Không bắt tôi đến phòng chuyên chính nhân dân chứ?”
Nguyễn Trường Sinh nói: “Tôi dọa cô chơi thôi.”
Cô thanh niên lại nhìn anh ấy một lúc, thấy cũng đáng tin nên đành ngồi xổm xuống, mở miệng túi ra.
Thấy cô ấy như vậy, Nguyễn Trường Sinh cũng ngồi xổm xuống, lôi đèn pin từ trong túi ra, bật ánh đèn chiếu vào trong túi.
Trong túi của cô thanh niên này đúng là có rất nhiều đồ tạp nham, hầu như thứ gì cũng có. Có bao t.h.u.ố.c lá bị bóc một nửa, kẹo hoa quả được gói bằng những tờ giấy sặc sỡ, có cúc áo, gân bò, diêm, còn có cả mũi kim, khoan kim, dập ghim, khóa kéo, đủ món đồ ăn vặt, thậm chí còn có bít tất và thuốc chuột.
Nguyễn Trường Sinh coi như mở mang đầu óc, vừa cầm đèn pin lắc lắc, vừa lẩm bẩm.
Cô thanh niên thấy anh lắc như vậy được một lúc lâu thì hơi mất kiên nhẫn, lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nguyễn Trường Sinh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô lấy những thứ này từ đâu?”
Cô Thanh Niên liếc nhìn anh ấy rồi kéo bao tải: “Anh quan tâm tôi từ đâu đến, rốt cuộc anh có cần không? Không cần thì tôi đi đây.”
Nguyễn Trường Sinh kéo cái túi lại: “Muốn muốn muốn muốn.”
Nói rồi anh ấy lôi hai viên kẹo hoa quả màu sắc khác nhau ra khỏi túi: “Bao nhiêu tiền một viên.”
Cô thanh niên duỗi một ngón tay ra: “Một đồng hai viên.”
Thế là Nguyễn Trường Sinh lại móc một đồng vừa nãy ra, đặt vào trong tay cô ấy.
Cô thanh niên cất tiền, thu dọn cái túi. Sau đó không phí lời với anh ấy nữa mà vác cái túi lên vai, đeo sau lưng rồi rời đi.
Nguyễn Trường Sinh không ngồi yên mà tiếp tục đi theo cô ấy, đi đến bên cạnh nói: “Quen biết nhau chính là duyên phận, cô tên là gì? Ở lữ đoàn nào? Kết bạn đi.”
Cô Thanh niên không thèm quay đầu lại, nói: “Tôi không kết bạn với anh.”
Nguyễn Trường Sinh nói: “Thật ra con người tôi rất tốt, vừa nãy chỉ trêu cô cho vui chút thôi.”
Cô thanh niên quay đầu nhìn anh ấy, thấy anh ấy dáng dấp cũng được bèn hỏi: “Vậy anh ở trong lữ đoàn nào?”
Nguyễn Trường Sinh thành thật nói: “Tôi ở lữ đoàn Mắt Phượng, cách nơi này khá xa.”
DTV
Dù sao anh ấy đi cả ngày mới đến đây, hơn nữa bây giờ đã nửa đêm rồi.
Thấy cô thanh niên không nói gì, anh ấy lại hỏi: “Cô thì sao?”
Cô thanh niên ngẩng đầu lên, tiếp tục đi lên phía trước: “Tôi không nói cho anh biết đâu.”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Không nói thì anh ấy đi theo cô ấy. Cô ấy đi thì anh ấy đi, cô ấy dừng lại nghỉ ngơi, anh ấy cũng dừng lại nghỉ ngơi.