Nhất là ông thợ may rất nghiêm khắc và ăn nói khó nghe, khó hầu hạ hơn những lão già bình thường.
Tôn Tiểu Tuệ vẫn nghiến răng: “Con đúng là không có tiền đồ gì.”
Nguyễn Tiến Dược: “Bây giờ con đang đào mỏ quặng rất tốt mà.”
Nguyễn Trường Quý: “...”
Con mẹ nó, thằng nhóc này đúng là không có tiền đồ!
Ban đầu Nguyễn Khê không muốn cho quá nhiều người biết ông thợ may giao tài sản cho mình, nhưng bởi vì mấy người họ hàng vớ vẩn của ông ấy đến đây làm loạn nên tất cả mọi người trong thôn đều biết hết rồi.
Những người này vô cùng ghen tị và ngưỡng mộ cô, cũng có nói cô còn nhỏ mà mưu tính có mắt nhìn… dụ dỗ vây quanh ông thợ may, không chỉ học kỹ năng của ông ấy mà cuối cùng còn có được tất cả tài sản của ông ấy nữa.
Nếu như đặt chuyện này vào người khác, có nằm mơ cũng không dám làm như vậy.
Mà Nguyễn Khê không mơ, chỉ thực hiện mà thôi.
Sau khi bị Nguyễn Chí Cao cầm s.ú.n.g đuổi đi, đám người thân tự nhận của ông thợ may không dám đến tiệm may phá khoá, sau này cũng không dám đến thôn Kim Quan và thôn Phượng Minh nữa. Bọn họ ở xa, vượt đường núi xa xôi đến đây một chuyến cũng rất khó khăn.
Sau một tháng nghỉ ngơi, Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi lại quay về tiệm may, đàng hoàng mở cửa làm ăn.
Bởi vì đóng cửa trong thời gian dài, cho nên vừa mới mở cửa là có rất nhiều người đến.
Ban ngày Nguyễn Khê và Nguyễn Tuý Chi làm việc trong tiệm may, buổi tối vẫn về nhà ăn cơm ngủ nghỉ, không ở lại ngủ trong cửa tiệm. Họ luôn cảm thấy ông thợ may vẫn còn ở đây, vì thế để lại nơi này cho ông ấy.
Làm việc ở tiệm may cả ngày, khi tối đến về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê đưa một tờ giấy cho Nguyễn Trường Sinh, nhờ anh ấy làm một chuyện: “Trong cửa tiệm thiếu một thứ. Chú năm à, chú giúp cháu lên thị trấn mua bổ sung thêm nhé? Tiền đây.”
Nguyễn Trường Sinh cầm được tiền là tình nguyện làm, cầm lấy tờ giấy vui vẻ nói: “Cứ giao cho chú.”
Thế là ngày hôm sau anh ấy dậy rất sớm, cầm tiền mà Nguyễn Khê đưa cho mình rồi đi lên thị trấn.
Anh ấy chạy rất nhanh, người bình thường phải mất hai ngày đi đường nhưng anh ấy chỉ mất khoảng một ngày rưỡi đi đường mà thôi.
Nhưng anh ấy cũng không phải người bằng sắt thép, đến đêm khi mệt lả rồi cũng sẽ tìm nơi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Đêm nay nghỉ ngơi anh ấy tìm một đống rơm, kéo một đống rơm trải xuống mặt đất, khi nằm ngủ cũng rất êm.
DTV
Nhưng anh ấy vừa mới trải xong đống rơm, chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hắng giọng, sau đó là tiếng huýt sáo.
Thế là anh ấy không nằm xuống nữa, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nhìn thấy cách đây không xa có một người ngồi bên cạnh đống thân bắp ngô, dưới ánh trăng sáng có thể nhìn thấy đó là một chàng thanh niên mặc đồ lính, đội mũ quân đội.
Nguyễn Trường Sinh không quan tâm anh ta, tiếp tục nằm xuống.
Nằm được một lúc lại tò mò, thế là vực người dậy nhìn về phía anh thanh niên đó.
Anh thanh niên tay cầm điếu thuốc lá, để ở bên mũi ngửi ngửi với dáng vẻ rất hưởng thụ.
Hình như anh ấy biết Nguyễn Trường Sinh đang nhìn mình, sau khi ngửi xong lên tiếng hỏi: “Có muốn một điếu không?”
Ở trên núi rất ít khi nhìn thấy thuốc lá, nhưng nếu như có ai hút thuốc thì đều hút bằng tẩu thuốc.
Nguyễn Trường Sinh nhìn anh ta: “Anh cứ thấy ai là cho thuốc sao? Phí thế.”
Anh thanh niên mỉm cười: “Một đồng một điếu.”
Nguyễn Trường Sinh nhìn anh ta, nhớ ra: “Anh đang… Bán?”
Anh thanh niên khẽ nói: “Có muốn một điếu không?”
Nguyễn Trường Sinh nhìn lướt qua, rồi lại nhìn cái túi ở bên cạnh anh ta, bên trong túi đựng rất nhiều đồ. Nếu như anh ấy đoán không nhầm, tám mươi phần trăm trong đó là đồ anh ta lấy ở trên núi lén đi bán.
Nhìn xong, Nguyễn Trường Sinh hỏi: “Trong túi của anh còn có gì?”
Anh thanh niên hỏi ngược lại: “Anh muốn gì?”
Nguyễn Trường Sinh ngồi dậy, nhuận họng: “Có diêm không? Nếu không đưa cho tôi điếu thuốc trước.”
Nghe thấy vậy, anh thanh niên rút một hộp diêm ra khỏi túi, cầm lên lắc lắc: “Một đồng.”
Nguyễn Trường Sinh cúi đầu lấy một đồng trong túi ra, đưa về phía tay anh ta.
Sau đó anh thanh niên đưa tay ra, khi chuẩn bị cầm lấy một đồng trong tay Nguyễn Trường Sinh, anh ấy nhanh chóng lật tay, nắm chặt lấy cổ tay anh thanh niên. Sau đó kéo anh ta ngã nhoài về phía sau, thuận thế leo lên trước đè anh ta xuống đất.
Nguyễn Trường Sinh đè anh ta xuống, cười nói: “Lá gan lớn đấy, anh đầu cơ trục lợi à.”
Anh thanh niên bị đè nên không đẩy ra được, tức giận nói: “Liên quan gì đến anh. Anh muốn mua thì mua, không mua thì thôi.”
Nguyễn Trường Sinh vẫn mỉm cười: “Tôi bắt anh đến phòng chuyên chính nhân dân thì cũng được tuyên dương.”
Anh thanh kia không hề hoảng hốt mà ăn nói rất cố chấp: “Anh có bằng chứng nói tôi đầu cơ trục lợi sao? Chỉ cần người đeo huy hiệu đỏ không bắt tôi, anh không có chứng cứ thì cũng chẳng sao cả.”