[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 144

Bà lão và hai đứa con bị Nguyễn Khê trách mắng đến cuống lên, trợn mắt nói: “Mày nói hỗn láo gì vậy? Từ trước đến nay tài sản luôn đưa cho người có quan hệ huyết thống, người ngoài không lấy được mà cũng không được lấy! Mày không đưa chìa khoá ra, bọn tao chỉ đành đi phá khoá!”

Nguyễn Khê nhìn chằm chằm vào bà già đáng chết: “Mấy người cứ thử phá khoá đi, bây giờ đó là nhà của tôi. Mấy người dám phá, tôi dám bảo bí thư Vương đưa người đến bắt mấy người vào phòng chuyên chính nhân dân. Thầy tôi giao chìa khoá cho tôi trước mặt tất cả cán bộ trong thôn, tôi không tin thế giới này không có chính sách pháp lệnh, để mặc cho mấy người làm bậy.”

Hai người đàn ông trung niên bị cô nói đến nỗi mắt trống rỗng, nhìn về phía bà lão tóc bạc.

Nhưng bà lão cũng không vừa, hừ một tiếng rồi nói: “Nên giao tài sản cho huyết thống kế thừa, đây là ý của ông trời và cũng là đạo lý! Một người ngoài như màu, còn là con gái, mày lấy đâu ra mặt mũi cầm tài sản của người khác.”

Nguyễn Thuý Chi đứng bên cạnh Nguyễn Khê nói giúp: “Bà không phục thì đi tìm bí thư Vương.”

Bà lão bị nghẹn lời, nếu như đi tìm bí thư Vương có tác dụng thì bà ta nào cần tự mình đến đây nữa. Chính bởi vì đầu tiên tìm bí thư Vương không có tác dụng gì, cho nên bọn họ mới tìm đến tận cửa, muốn bảo Nguyễn Khê giao chìa khoá.

Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh phải mất một lúc mới phản ứng được, nhưng Nguyễn Chí Cao không nói gì cả. Ông cụ ném cái cuốc trong tay, quay người rời đi, một lúc sau quay lại, trong tay cầm cây s.ú.n.g trường.

Ông cầm s.ú.n.g trường, nhìn bà lão bà hai đứa con trai của bà ta, nói hai từ: “Nằm xuống!”

Bà lão nhìn ông cụ cầm s.ú.n.g hơi đáng sợ, nhưng vẫn tức giận nói: “Ông doạ ai?”

Nguyễn Chí Cao không nói nhiều lời, chĩa xuống đất b.ắ.n một phát.

Lần b.ắ.n này doạ bà lão suýt chút nữa ngất xỉu, hai đứa con trai của bà ta sợ hãi mặt hoảng hốt. Ngay cả Tôn Tiểu Tuệ đứng đối diện cũng sợ hãi giật nảy mình, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Bà ta luôn nói hai lão già nhà bà ta và Nguyễn Trường Sinh là thổ phỉ, quả nhiên không sai.

Nguyễn Chí Cao cầm s.ú.n.g rồi lại hỏi: “Có cút đi hay không?”

Bà lão sợ hãi vẫn chưa hoàn hồn lại, hai đứa con trai của bà ta cũng bị doạ mặt mày kinh hãi.

Nguyễn Chí Cao thấy ba người bọn họ không lên tiếng, giớ s.ú.n.g lên rồi lai tức giận gào lên: “Tôi hỏi rốt cuộc mấy người có cút đi hay không?”

Hai người đàn ông trung niên sợ hãi nhảy cẫng lên, nhìn ông cụ rồi lại nhìn cây súng, sơ hãi vội vàng đi đỡ bà cụ và nói: “Ông lão đừng vội, chúng tôi cút, chúng tôi cút, chúng tôi cút ngay đây.”

Nói rồi đưa bà lão lục đục chạy đi.

Ba người họ đi rồi, Nguyễn Chí Cao đi vào trong phòng treo s.ú.n.g lên, ra ngoài ngồi xuống bàn nói: “Một đám nhát gan, vậy mà cũng dám đến đây cướp tài sản. Bà ta tưởng nhà họ Nguyễn chúng ta dễ bắt nạt giống như bản mặt bà ta.”

DTV

Lưu Hạnh Hoa ngồi xuống bên cạnh: “Liệu bọn họ có đi phá khoá thật không?”

Nguyễn Chí Cao nói: “Tôi thấy chỉ là doạ người ta thôi, chắc không dám đâu, doạ một chút là bọn họ sợ rồi. Trong tang lễ của ông thợ may không có một ai, thế thì là họ hàng gì chứ? Chính là lũ nhăm nhe tài sản nên mới đến đây.”

Lỡ như thật sự để bọn họ ỷ vào mối quan hệ m.á.u mủ mà cướp lấy, vậy thì chẳng phải bọn họ kiếm bộn tiền rồi sao?

Nguyễn Trường Sinh đứng bên cạnh Nguyễn Khê, lên tiếng nói: “Thật sự cho cháu sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ta, lại gật đầu đáp lại: “Vâng.”

Nguyễn Trường Sinh hít một hơi sâu, nói: “Không ngờ lão già này lại tình nghĩa như vậy.”

Nguyễn Chí Cao lại lên tiếng: “Ông lão thợ may cho cháu, chắc chắn là tin tưởng cháu. Cháu phải đối xử với nó thật tốt.”

Nguyễn Khê đáp lại: “Ông nội, cháu biết rồi.”

Khi Lăng Hào chạy đến nhà họ Nguyễn, đã có vài người vây xung quanh xem trò vui.

Nhìn thấy Nguyễn Chí Cao đi đến nhà đội trưởng dân quân cầm khẩu s.ú.n.g đến, không nói lời nào mà giải quyết vấn đề một cách đơn giản nhưng thô lỗ, cậu cũng không đi tìm Nguyễn Khê nữa mà tản về nhà cùng với đám người xem trò vui.

Sau khi đám người giải toán được một lúc, Nguyễn Trường Quý, Nguyễn Tiến Dược và Nguyễn Tiến Hoa lần lượt về nhà ăn trưa.

Khi ngồi trên bàn ăn ăn cơm, Tôn Tiểu Tuệ vô cùng hứng thú kể cho Nguyễn Trường Quý về chuyện xảy ra trước khi nấu cơm. Kể xong bà ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiến Dược, vẻ mặt hối hận, nghiến răng nói: “Con nói xem, nếu như kiên trì thêm nửa năm nữa thì tốt biết mấy.”

Nguyễn Tiến Dược rất hiểu rõ bản thân, nói ngay: “Nhưng con không biết nịnh nọt, hầu hạ người khác.”

Hầu hạ người khác đâu phải chuyện dễ, phải quan tâm hết cả chuyện ăn uống ngủ nghỉ. Hơn nữa nửa năm lâu như vậy, chẳng phải tra tấn người ta đến phát điên sao?
Bình Luận (0)
Comment