[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 148

Tiền Xuyến suy nghĩ, bỗng nhiên vỗ lên vai Nguyễn Trường Sinh rồi kéo anh ấy ra một chỗ kín đáo. Sau khi dừng lại, cô ấy để cái túi xuống và nói: “Cũng không có rảnh, hôm nay tôi sẽ chia cho anh. Anh muốn không?”

Nguyễn Trường Sinh hơi bất ngờ: “Chia cho tôi?”

Tiền Xuyến nheo mắt cười, nhìn anh ấy: “Đương nhiên rồi, phải đưa tiền.”

Nguyễn Trường Sinh không phải kẻ ngốc, biết ý đồ của Tiền Xuyến. Dù sao cô ấy là dân buôn bán, bán cho ai không bán, lại đi lăn lộn vất vả trên núi. Chi bằng cứ bán cho anh ấy, có thể thu hồi được nhiều tiền luôn.

Nguyễn Trường Sinh nhìn cô ấy một lúc: “Vậy cô phải để lại cho tôi rẻ hơn một chút.”

DTV

Tiền Xuyến rất thoải mái: “Đương nhiên rồi.”

May mà trên người Nguyễn Trường Sinh vẫn còn phí đi đường mà Nguyễn Khê cho anh ấy, thế là anh ấy chọn lựa trong túi, chọn ra một vài món mình thấy bán được nhất. Ép giá với Tiền Xuyến mấy lần, cuối cùng anh ấy trả tiền và nhét đồ vào trong cặp sách.

Tiền Xuyến nhận được tiền mặt cười phơi phới, vui vẻ nhét tiền vào trong túi tiền, sau đó xách túi lên nói với Nguyễn Trường Sinh: “Được rồi, tôi phải về rồi, không giữ anh lại nữa.”

Nguyễn Trường Sinh cũng đứng lên: “Hay là bây giờ cô nói cho tôi biết, cô lấy những thứ này từ đâu?”

Tiền Xuyến vẫn nói rất dứt khoát: “Vậy thì không được, nếu như lần sau anh muốn mua thì lên thị trấn tìm tôi, tôi chia tiếp cho anh. Nhà tôi ở bên cạnh trường tiểu học Thiên Phượng, anh đến đấy hỏi tên tôi là được.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Cô nhóc này đúng là gian trá.

Tiền Xuyên đi rồi, Nguyễn Trường Sinh cũng không ở lại thị trấn lâu nữa.

Anh ấy cầm đống hàng cần bổ sung, còn cả hàng linh tinh mà Tiền Xuyên đưa cho mình, đi học theo con đường khi mình đến đây để về nhà.

Nhưng lần này anh ấy không vội vã về nhà, trên đường đi tìm nơi trong thôn xóm, thường xuyên có người lui đến để đi. Tìm thấy nơi có người, anh ấy lặng lẽ kéo người ta đến hỏi giống như ăn trộm…

“Ông lão, ông có muốn thử nếm điếu thuốc này không?”

“Cô gái, cô có muốn kim châm không?’

“Có muốn kẹo không?”

“Trong nhà cô có chuột ăn vụng lương thực đúng không? Tôi có thuốc chuột nè.”

Bởi vì trước kia anh ấy lăn lộn bên ngoài, tiếp xúc rất nhiều người và cũng hiểu rất rõ ít nhiều thôn xóm trên núi Phượng Minh, hơn nữa rất biết tìm người, xem người. Vì thế anh ấy thật sự có thể nhìn ra người ta thiếu cái gì, thế nên bán đồ rất dễ dàng.

Nhưng dù sao đây là lần đầu anh ấy làm việc này, hơn nữa biết nếu như bị bắt sẽ rất xui xẻo, vì thế rất cẩn thận, cũng không dám làm bừa. Nếu như có biến động gì đó, anh ấy lập tức co giò bỏ chạy.

Anh ấy không có bản lĩnh nào khác, chỉ có sức đánh nhau và chạy nhanh như bay.

Anh ấy cứ như vậy mà vừa lén lút bán đồ, vừa lén lút lên núi. Nhưng mới đi qua nửa thôn trong núi Phượng Minh, tất cả những đồ anh ấy mua từ Tiền Xuyên đã bán hết sạch.

Đương nhiên anh ấy không lấy nhiều, chỉ lấy tổng cộng năm xu tiền hàng, bán hết lời được bảy xu.

Bảy xu không phải là ít đâu nhé, có thể mua được một cân rượu và ăn đủ một cân thịt lợn.

Nếu như anh ấy làm việc vất vả trong đội sản xuất một tháng cũng chỉ có năm sáu đồng, bây giờ anh ấy chỉ múa máy miệng, chạy nhiều hơn đã kiếm được bảy xu, kiếm được số tiền này đúng là thoải mái, nhẹ nhàng và vui vẻ.

Đương nhiên rồi, dù có đắc ý cũng không được để người khác biết. Anh ấy không định nói cho người nhà nghe, tránh để họ lo anh ấy bị bắt. Nhất là lỡ như để cho chị dâu Tôn Tiểu Tuệ biết thì chắc chắn đỏ mắt báo cáo anh ấy.

Khi Nguyễn Trường Sinh về nhà đã là buổi chiều, lúc này Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi vẫn còn ở trong tiệm. Vì thế anh ấy không về nhà mà đi đến thôn Kim Quan trước, vừa vặn thôn Kim Quan gần thôn Mắt Phượng.

Đến tiệm may, anh ấy đưa đồ vừa mua cho Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê thấy không có vấn đề gì, cười nói: “Cảm ơn chú năm.”

Nguyễn Trường Sinh rất vui vẻ, cũng cười nói: “Sau này có chuyện tốt như thế cứ gọi chú.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Vậy, chú không ngại mệt là được.”

Nguyễn Trường Sinh không thấy mệt chút nào: “Chạy có chút, mệt cái gì? Sao mệt bằng đào mỏ trên núi chứ.”

Anh ấy vốn dĩ thích ra ngoài chạy nhảy, không thích gò bó, ở trên ngọn núi này chưa có chỗ nào là anh ấy chưa đi.

Hơn nữa bây giờ đi đường còn có phí đi đường, anh ấy còn có thể lấy phí đó để lấy hàng ở chỗ Tiền Xuyên, trên đường về lại tiện bán hàng. Làm gì có chuyện tốt nào vừa thoải mái tự do lại vừa kiếm được tiền, anh ấy chỉ mong sao mỗi ngày có thể đi.

Nguyễn Thúy Chi cũng nói: “Đúng là em không mệt, từ nhỏ đã thích chạy nhảy chơi đùa.”

Ba người đang nói chuyện, đúng lúc bắt đầu xôm xa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng người gọi: “Cô thợ may có ở đây không?”

Nguyễn Khê lập tức lên tiếng đáp: “Có ạ.”
Bình Luận (0)
Comment