[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 149

Trả lời xong thì ra ngoài cùng với Nguyễn Thúy Chi, nhìn thấy người đến là một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, bên cạnh người ấy là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Nhìn gương mặt và dáng vóc, có lẽ là con trai của bà ấy.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đón hai người vào nhà, hỏi muốn may quần áo thường ngày hay sửa lại đồ.

Trong đôi mắt và đôi môi của người phụ nữ tóc ngắn ngang vai chất chứa nụ cười, nhìn Nguyễn Khê nói: “Con trai tôi nhận được một công việc tốt trên thị trấn, định may cho nó hai bộ quần áo. Cho nên tôi đến nhờ cô thợ may đến nhà tôi trong hai ngày tới.”

Nguyễn Khê mỉm cười đồng ý, Nguyễn Thuý Chi đã cầm thước đo, đo kích thước cho con trai người phụ nữ ấy.

Người phụ nữ tóc ngắn mua tấm vải tốt, đưa ra cho Nguyễn Khê xem rồi bàn bạc với cô: “Tôi mua vải kaki và nhung tím, định làm hai bộ. Cô nói xem làm kiểu gì nhìn đẹp hơn?”

Nguyễn Khê nhìn tấm vải, không mất quá nhiều thời gian để nghĩ, nói: “May hai bộ kiểu đồng phục thì sao? Mặc đồng phục lên người nhìn vừa mang phong cách Tây, lại rất đẹp. Có rất nhiều người trong thành phố đều mặc như vậy.”

Người trong thôn nào ai đã được nhìn thấy người thành phố, đôi mắt người phụ nữ tóc ngắn sáng bừng: “Vậy sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, tôi vẽ nhiều tranh lắm, để tôi mang ra cho bà xem.”

Bây giờ trong thôn ai cũng biết tay nghề của Nguyễn Khê, người phụ nữ tóc ngắn rất an tâm với cô, chỉ cười nói: “Được rồi được rồi, ngày mai tôi nhờ người đến khiêng máy may của cô. Lữ đoàn của chúng tôi hơi xa chỗ này, phải đi ba mươi dặm. Khi tôi đến đây có khá nhiều người trong đội nói chờ cô qua đó sẽ nhờ cô sửa lại quần áo, có thể cô phải ở đấy mấy ngày.”

Chuyện này xảy ra rất thường xuyên, Nguyễn Khê gật đầu: “Được, tôi sắp xếp mấy bộ quần áo mang qua đó.”

Nói rồi cô lại hỏi: “Bà ở lữ đoàn nào?”

Người phụ nữ ấy nói: “Lữ đoàn Xích Vũ.”

Nghe thấy tên lữ đoàn này, Nguyễn Khê và Nguyễn Thuý Chi không có phản ứng gì, chỉ nói biết rồi. Nguyễn Trường Sinh đứng bên cạnh lại sững người lại, nhưng anh ấy cũng chỉ sững lại rồi sau đó lại như bình thường.

Anh ấy bình thường lại, còn lên tiếng nói bâng quơ hai câu, hỏi người phụ nữ ấy: “Tạ Đào trong lữ đoàn của mấy người đã tìm đến người ta chưa?”

Người phụ nữ ấy nghe thấy bèn nhìn Nguyễn Trường Sinh, bỗng nhiên thấy anh ấy hơi quen quen, một lúc sau nói: “Có phải cậu từng đi đến lữ đoàn của chúng tôi không? Cậu chính là… Đối tượng kết hôn trước kia của Đào Tử? Cậu nhóc họ Nguyễn đúng không?”

Trước kia khi còn qua lại với Tạ Đào, đúng là Nguyễn Trường Sinh từng đi đến lữ đoàn Xích Vũ hai lần. Bởi vì hai thôn cách nhau khá xa, Tạ Đào cũng là con gái, nếu như muốn tiếp xúc nhiều với nhau và hiểu nhiều hơn thì đương nhiên anh ấy phải chạy đến lữ đoàn Xích Vũ.

Anh ấy bất lực nói: “Không tính là đối tượng, chuyện không đi đâu đến đâu cả.”

Người phụ nữ ấy nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Sao vậy? Cậu cũng chưa tìm thấy đối tượng? Sau này Đào Tử có đi xem mắt hai người, nhưng không ưng ai cả. Cô ấy sợ chẳng phải là vì vẫn còn nhớ đến cậu sao, đợi cậu không tìm được đối tượng thì nhượng bộ đi tìm cậu.”

DTV

Nguyễn Thuý Chi đo số đo xong, nghi ngờ hỏi: “Nhượng bộ cái gì?”

Chẳng phải nói vì tính cách hai người không hợp sao, cho nên nói gì?

Nghe thấy Nguyễn Thuý Chi hỏi điều này, Nguyễn Trường Sinh bỗng nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng chen vào: “Không có gì, không có gì.”

Vừa nãy anh ấy lơ đãng, nghe thấy người phụ nữ ấy nói mình ở lữ đoàn Xích Vũ thì vô thức lên tiếng nói bâng quơ câu này. Nói đến đây anh ấy mới nhận ra, không thể nói lời này trước mặt chị ba của mình.

Thế là anh ấy nói chen vào, định tiễn người phụ nữ ấy đi. Kết quả người phụ nữ ấy đã được khơi gợi ý muốn tán gẫu, không nói hết thì trong lòng rất khó chịu. Bà ấy sửng sốt đẩy anh ấy ra, nhìn Nguyễn Thuý Chi nói: “Bởi vì nhà họ Tạ có ý kiến với chuyện của chị ba cậu ấy.”

Nguyễn Trường Sinh sốt sắng đến nỗi muốn bịt miệng người phụ nữ ấy lại, kết quả bị con trai bà ấy kéo ra.

Người phụ nữ ấy nói tiếp: “Nhà họ Tạ có ý rằng, nếu như cậu ta đưa chị ba của mình về nhà chồng thì chuyện kết hôn sẽ diễn ra thuận lợi. Nếu như không đưa chị ba của mình về nhà chồng, vậy thì không kết hôn nữa.”

Nghe xong lời này, vẻ mặt Nguyễn Thuý Chi tối sầm lại, nhìn Nguyễn Trường Sinh.

Nguyễn Trường Sinh cắn răng, nhắm mắt, muốn tự vả vào miệng mình.

Trước đó Nguyễn Khê cũng không biết chuyện này, bây giờ nghe xong cũng sững sờ. Cô quay đầu nhìn Nguyễn Trường Sinh, thấy vẻ mặt của anh ấy là biết. Là anh ấy, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cố tình giấu diếm chuyện này, không để Nguyễn Thuý Chi biết.

Nguyễn Thuý Chi nhìn Nguyễn Trường Sinh hỏi: “Có chuyện này thật sao?”
Bình Luận (0)
Comment