Nguyễn Trường Sinh hít một hơi sâu, lên tiếng nói: “Chị ba, chị đừng nghe bà ta nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”
Người phụ nữ nghe thấy vậy, mắt trừng lên: “Chị ba?”
Nói rồi nhìn về phía Nguyễn Thuý Chi: “Cô là chị ba của cậu ta?”
Sau đó lại hỏi Nguyễn Khê: “Vậy còn cô thợ may này thì sao?”
Nguyễn Khê nói: “Tôi là cháu gái của chú ấy.”
Người phụ nữ ấy nghe thấy vậy thì nhíu mày, dường như đang gỡ gì đó.
Một lúc sau bà ấy mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê nói: “Trên núi đều bảo cô là cô thợ may, tôi không phải người ở lữ đoàn gần đây nên ai mà biết được cô là con gái nhà nào. Hoá ra cô ở nhà họ Nguyễn trong lữ đoàn Mắt Phượng à? Vậy bây giờ cô ba của cô ở đây cùng cô sao? Làm thợ may cùng cô sao?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Tay nghề của cô ba tôi cũng rất tốt, công việc trong cửa tiệm do tôi và cô ấy cùng làm.”
Nghe thấy lời này, người phụ nữ lại nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó quay người lấy tấm vải của mình, cất đi rồi kéo con trai vội vàng ra ngoài, miệng nói: “Cô thợ may, tôi đi trước đây, ngày mai tôi nhờ người đến đón cô về nhà.”
Nguyễn Khê không kịp tiễn bà ta ra ngoài, chỉ đành nhìn bóng lưng bà ấy và nói: “Bà đi thong thả.”
Mà người phụ nữ ấy kéo con trai vội vàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là Nguyễn Thuý Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh.
Nguyễn Thuý Chi nhìn Nguyễn Trường Sinh, hỏi anh ấy: “Tại sao không nói cho chị biết sớm?”
Nguyễn Trường Sinh lại làm dáng vẻ vô tội: “Người ta không muốn thì thôi, có gì để nói.”
Hơn nửa năm qua Nguyễn Trường Sinh cũng không đi xem mắt đối tượng, Nguyễn Thuý Chi chỉ nhìn anh ấy và hỏi: “Vậy có phải vì em thích cô gái ấy, cho nên mới không chịu đi xem mắt đúng không?”
Nguyễn Trường Sinh mỉm cười: “Cái này có sao đâu, em chỉ tiếp xúc với cô ấy mấy lần, chưa thích gì cả. Em cảm thấy xem mắt không thú vị gì cả, giống như buôn bán kinh doanh cho nên định tự mình đi tìm.”
Nguyễn Thuý Chi vẫn hỏi: “Thật sự không thích sao?”
Nguyễn Trường Sinh nói chắc nịch: “Thật sự không có gì cả. Chị ba, chị đừng nghĩ nhiều, khi ấy cô ấy nhắc đến yêu cầu này thì em không thể ở cùng cô ấy nữa. Cho dù sau này nhà ấy muốn nhượng bộ, em cũng sẽ không cưới cô ấy. Còn nếu như không gả cho em thì sao, muốn bảo em đuổi chị gái của em đi, vậy thì chẳng phải sau này kết hôn rồi sẽ có nhiều chuyện hơn sao?”
Nguyễn Thuý Chi thấy anh ấy thở dài, vội vàng quay người ngồi xuống ghế, không nói gì.
Nguyễn Trường Sinh thấy cô ấy tự trách mình, vội vàng đ.ấ.m lưng cho cô ấy và nói: “Chị ba đừng nghĩ nhiều, chị không có vấn đề gì cả, tất cả là vấn đề của nhà họ. Chị tin em đi, em chắc chắn dẫn theo một cô gái tốt về làm em dâu của chị.”
Nguyễn Thuý Chi quay đầu nhìn anh ấy.
Nguyễn Khê cũng đến nói: “Cô ba, cháu tin chú năm có thể.”
Nguyễn Thuý Chi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Ừm, em trai của chị tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, chắc chắn có thể.”
Ở một bên khác, người phụ nữ tóc ngắn đưa đứa con trai vội vàng đi ba mươi dặm về nhà.
Việc đầu tiên khi đến nhà không phải là về nhà, mà là đến thẳng nhà họ Tạ. Vừa đến nhà đã uống nước, ngồi xuống nói với mẹ Tạ: “Ôi chao, Đào Tử nhà bà thiệt thòi quá.”
Mẹ Tạ không hiểu, chỉ hỏi: “Đang yên đang lành, sao bà lại nói lời này?”
Người phụ nữ tóc ngắn lại uống ngụm nước, thở dài rồi nói với mẹ Tạ: “Tôi nói về chuyện kết hôn của Đào Tử và cậu nhóc nhà họ Nguyễn ấy. Lúc đó vì chuyện chị ba của cậu ta mà hai người hoãn chuyện kết hôn này, thiệt thòi quá rồi.”
DTV
Mẹ Tạ không biết tại sao bà ấy lại nhắc đến chuyện này, nó đã qua nửa năm rồi. Hơn nữa nhà bọn họ có gì mà thiệt thòi, nếu như bọn họ gả Tạ Đào sang đó mới là thiệt thòi. Chị ba của Nguyễn Trường Sinh chính là sự dây dưa lớn, mối phiền phức lớn.
Cô ấy làm ầm lên đòi ly hôn, ở mãi nhà mẹ đẻ không chịu đi, khiến nhà họ Nguyễn mất mặt đã đành, lại còn ăn uống ở đấy. Nếu như có thể lấy chồng còn may, nhưng nhà chồng cô ấy không đồng ý ly hôn, cô ấy muốn lấy chồng lần hai cũng không được.
Có người chị ba như vậy, làm gì có cô gái nào muốn gả cho Nguyễn Trường Sinh?
Cho nên bà ta nhìn người phụ nữ nói: “Sao tôi càng nghe càng chẳng hiểu gì cả, bà đi uống rượu ở đâu vậy?”
Người phụ nữ đưa tay lên vỗ đùi: “Đang yên đang lành ai lại mời tôi uống rượu? Không phải tôi uống rượu say rồi chạy đến đây nói linh tinh đâu. Đừng bảo bà không biết, bà có biết ông thợ may ở thôn Kim Quan không?”
Mẹ Tạ nói: “Chẳng phải đã mất một tháng trước rồi sao?”
Người phụ nữ: “Lúc lâm chung, ông ấy đã gọi tất cả cán bộ trong thôn đến, giao cửa tiệm và toàn bộ tài sản trong nhà cho cô thợ may- học trò của mình. Bây giờ cửa tiệm là của cô thợ may, bà có biết không hả?”
Mẹ Tạ gật đầu: “Có nghe qua vài lần.”